Cơn lũ máu nồng nặc mùi huyết tinh, hệt trận đại hồng thủy ầm ầm ập tới. Tại bên trong khu quặng, bóng đen to lớn che đi toàn bộ ánh sáng từ vầng trăng chiếu rọi, huyết triều như thể ngày tận thế đổ xuống vùng chiến trường.
Vừa qua, Cuồng Đao Huyết Quỷ cùng Tiêu Huyền đã có một trận quyết chiến, một chín một mười, gần như lưỡng bại câu thương. Khi gã đầu trọc đó phát giác ra đám thủ hạ đã bị diệt sát toàn bộ, binh lính cũng không thoát khỏi cái chết, gã liền thi triển ra loại nguyên kỹ cá chết lưới rách này.
“Huyết Hải Vô Tận!”
Biển máu lúc này đã đập xuống chiến trường, tạo nên cảnh tượng máu bắn tung tóe, huyết nhục lẫn lộn, xương cốt gãy vụn. Tồn tại Luyện Nguyên cảnh gần như không thể chống đỡ nổi, ngay khi huyết triều trút xuống, liền lập tức nổ tung thân thể, đưa huyết nhục của bản thân hòa quyện vào dòng lũ máu này.
Giữa cơn lũ, Tiêu Huyền, Phiêu Diêu, Diệt Chúng Sinh, bày ra rất nhiều thủ đoạn phòng ngự, che chắn cho bản thân lẫn đám đệ tử cấp thấp phía sau. Tất nhiên họ sẽ chẳng bảo vệ được toàn bộ người dưới trướng, đã có vô số người bị biển máu nhấn chìm, bên phe địch còn thảm hại hơn, gần như đã bị tuyệt sát toàn bộ.
“Hiển Hóa cảnh trung kì viên mãn thi triển nguyên kỹ cấp Bỉ Ngạn, quả là uy lực đáng sợ. Rõ ràng là thần thông diện rộng, gây sát thương đa mục tiêu, vậy mà mỗi người chúng ta phải dùng rất nhiều sức mới chống chọi lại được.” Phiêu Diêu có chút kinh sợ lên tiếng, trước người hắn có một tấm thuẫn rất lớn, được mấy chục phân thân chống đỡ.
Trước mặt A Diệt là một lớp vách ngăn rắn chắc được tạo nên từ pháp trận, còn có rất nhiều cây cối, phòng ngự tới mức một giọt máu không lọt. Hắn nói: “Tên đó quả là tàn bạo, binh lính của hắn đang ở thế chắc chắn phải thua, mà lại không biết cấm thuật để đảo chiều, nên nhất quyết cho chết chung với người phe chúng ta luôn.”
eyJpdiI6Im1QM3NFc2VzZXpXZXRyWVZZcUVmWGc9PSIsInZhbHVlIjoiNnFldVY1MERIdVdUYjBLSUdpVnBWQTRMWjNmWjhpR2lib2NnUjJBc3E4RUZuYzVcL01cL3ZReUxXK1NteSswcTZcL3ZldU1XU0ZlRlNSNXRKc1F2eVJYRU9PNmxYeTZMWWcySmlGbjNQSklEbW1jaHp1WUpkbmtOUEROUFdjdHlubkQyb1ZudVhtSTJTTEtVN2hoc3NublRFNDF2NTVFbkRTRHNRblVMbWdnRXgxQmxhWmFSUGVGU2R1RVJhS1dWSjRqbUFrV0tEN2ZSd01MM2RLeXp2TDRzaDZwMWR6WncxRWN4dEJNWWVGM21QWHRKMjVrVTFZM3M4ZlpJbVlIdzgyU3VDS0VZRTVydnpSWmxpemx5cHdpKzdCaEF2d2hLOUZXVWZUT1k0YVdFcTFuaUJwRHpxdEx2eVlseEQxbjc3TXVWR0hFb2g0UHdybk9vRFwvODZVZWI4RVp2VHJLMXU1V1M2RjNJXC9RVVJrdmNZR1pPTGxVaWxmRnFxSWczamlzcjJUc3F4VkJBWisxR2xYZnQ2Tlo1QUVuM3huUE5WVmJ4OTNsQTlFSGhcL1FyUWxlbkh0ZHd5bzNwR0toRGVmWFBSU1U5U2lrUkZiNm53REh1c2NYOEYwOU5mZ0ZOMzVYY25yaWRQTXNhVWN4RkU4REV0WVJwcTFRWGkxQkhhNnVUaUVHQTRCSFNNTFZrK2U0a0huXC9vbmpXbjFBQVRuYWhXcXB2RGtnV1J3XC9FNmRIMlN1WWhsWEtoelpEczJCdEFXSkNFc1N4VHAySzNLQVlOa0VUbjk0Q1hDYndUeWg2VlNKTDN1V1FWSTJJamFaSWt1VDRDTnZoVDljcmxcL29TZmVSUms3N1htc3Y2WUV4RnJUd09MQSs4OFZXNkcrTnR2ZFhwVCt1ZnM3cnc4eDZWeWVxVytQSmc2bXlPdW9GakNpck5RN0dGa0FvXC9XdERJajhkRDZiMDdCa2plcG1walN0amFrXC9ocDVJRGxcL2JCdjFDamlMOGpqSmdcLzRnZ1d6NmpXXC82RVwvaHhZcmUrR2xEdHdWSU84eUViejlRN3luZ3lrNU1RU1lNUmpMV1N5ZWx5NlhcL2Q5OGx0Y0hZUzZTaWlPN2pBU2ZnNTEzaVBudzRQOFVOTm5YaGRiUmhnZURPNW5sbEdLUXdSbHpzRXJZQVkwRGRIY0xRMk5oNWRMdTNVWFpJMXRMQjgrUVdadVdKc2YrMDgzdEU1NHBHbXlwRHNDSVZVbXB1RUp1SnZ5UFEyRnhxZ1Fvd2pGSzhIUzFcL3pUME5qbTcrUEZEd2dod0I2MzBEeEpuSVwvUGtCcXFrQkUwVEdDZEl4c0NsU0lyYkxXZFArQ3h4dno2VmtpSzR3U2sxZ2ZvS0gzT1wvZ0NmdXVkQ3AxQnNYTDRXQTJVcmFtcjlhNWVQVVhNQWVlNDlNUkRkOEY5cUpNcm5LS1gzYUJ4dHdtdE1sd3BYTGZxYU5UdXd0Rm55SHBVeFhxZEw3Sms2dUtBQUNLWDc0MnN3WWF2SHBXZWJ0TG1oRVcxaUdweGVUdjRad3h3VWEwK0l2Um03Tm9CMWtSdFlPYjhFdTZZNjBRdzAxWGl2YWxTWG5Oam9ZMGtSTHl2UTRqb2ZUcUFkXC9OWmhzZ2k4MEJEYXlycDdFMjdZSXVDVVR3YVkxQkZpdytMaHZlWEpvYlVMYVwvb0lYTXUrUmUwaWs5UUloSGRybjdncnA0VjAxSFwvUEpGNmZkXC9BUHg5TnNnME9Zekl6Vm5SdG9aNHBSbVpUNnpQa2dDODVFb1ZBU3picm14MU1XcVg0d2dyUzNoeEk4VDNrYnNRdXI5eU9DMjR6RmxDczBWY0M0XC9pZG52S1FWNjZjaUtZNTZxMFRBa3pVMXhEVFdWTFB4Y2l0a1VJT0N2SFMxQ295djFKWjlDYllranludGpiRkpqWGM2U0VzNmZLTzZDQlBQSkRPNko3RXdLenR3NWFubDVkYyttcEx1elVFNDBOMkNNRkVjd3Q5NWI3SnJhQU04VXVFZFpvdWZIa0RTdTRSRW11ZUZMUXRwS1diN3UzZ0xXNmNmNFZydU84U1FkUk9saXVUTXFHN3JGXC9VeUdPZE5JN0FUVXRiSGdvSlhXODZXbWFjOUwzWFlyd3poUlVqa0pjM3ZMbHppVzdcL3kzVHZHQ2xkR2ZyRWFqVkt2eURpOEYyM21ZWlgwaVdqbUNteVc0STBaQzBSem9ZZEVNWG5aVVo3aU5MM2FENmlZZjIwdTZ1cmxsTWtMOGtibVpSSVNyOEY5Um55SVdDUjdCTnlyS1I2NG1GYlRYYnBjdkhYV2NoMHZEd1RwU0pkSEVTWW1NdmVsbys4SEJQb2lPUmtFOHZtQnBYQ053bG0weWJLN3BwZGJOamd0TG5ud3d2bEcxeUlyVFpUMU9vSVwvNVFDNmI2REhVN0o1a0xwMDNVMzV4S1RDaTlXWTRMZW5VdnEzKytCNWJkcHdsZzFLWlBTaUw4Tng1VzI1RzZnRDQ4MEw3VERtTU9FWStvdVozSnBvak8zUHJnOGRJNlB6NWlWZzV6TWRweCtmc25wXC90RzhWM0xxRWlhZzN0WVF6U0NXMHpUR3RXYUdHTXh6QVZ5YmpjWUNLeWZVc2JXazk0SmxJcjFBb0xFa0NLTGllME02V0EzZE5RcW5lblJGR3JxUmNiUklCc1VZUTVDU3J1aHlzc3BqN3BCTkRwdEt1dTdsc01KY0RwRkp5ODZqelNma3FDcTF3VEhpZDlhTnF2a1dRUk5MRkxxUUd6YWJ6bmRuU0s0N3NNekE1R3NXRTRZVjJVV2taRWhsdWFHN292SURLZUVteFViWlZRcnUyQUhSUE54ck5acUU4RW9yTWprcUpoK0IwUFZZOVFraSs3UUpMNHJOdWMxRUhIblAyY214c1Q0WXBtMTVFMk5VTVFvTTRZYzBvbnNUTFphMkZ5aWdLT0NSRjhSN2FBWFozajNKY2NpNk1iUVdYejIzWUJ5TTdkR2JTQWJMYjZVeW56M2M2OE5NMUxieFVtWGpydjZVZ1hKNlozcEN5MTFuaXZWQVp2ZnVyUE9GdDMrQitxdFwveWJBUjBCNVNFVzJnTVVRMVwvUXdrdnNOY3p2S0ZOQSszZTE4aDJ4ZzIxektQTVwvSWFHQ3lJTkdyR1pVTTFPZFk0Vk83N2lscllYWGI0bUZXdjhvXC8zbEZNMGRXSWhBSWtQQVdLbnB2dGZNb1wvMitZVmhuamZyRHlEUWdRVVROcm5CR2RCV1FZeDB5eWg0NVwvakVtK2xHRjBMZlQ3R1NaS2ZUeHlKWjhoT2paWUtwWVlyWVNHaVlqSGZydmZHMUNiVSIsIm1hYyI6IjU5NDQ2ZGYyM2NiN2E2YTNmNjRkY2FhYjI1ODMxOWQxYzAzNTNjMDY4NjYwMjk4NGNhNmJlYjRkOWI2NGQ5NGEifQ==
eyJpdiI6InRZVU1EdzYzeGVIU3ExNmxzTXpDaFE9PSIsInZhbHVlIjoiYWdiT1JkSnZEbjZSdktOdDVGU2t2emdGWWl5R1kzdlBDbGV4RWNXenRIZU1jXC9NTitqVUlXeFAybjZGd0dnZXZvWkR2UzZBYkkyazlJQnc1Zmw2WExhVUxxUDVzNGdSdmhCUWFBc09jcXBZPSIsIm1hYyI6IjExNDM3NWMxYThiNTU4NDgwZDFlZWJiYzM4MjRlYWEzNDE4ZDk3MzViNjA2OTg0NDM4OGUxMzYyMzU5N2I0NWEifQ==
Nếu không phải được ba vị sư thúc cố gắng bảo vệ, có khi giờ này đệ tử cấp thấp của Tọa Sơn tông tại nơi đây còn có quá mười người. Hiện giờ những người còn sống ai nấy đều mang sắc mặt nhợt nhạt, hoản sợ không thôi, nhiều tên run lẩy bẩy toàn thân mà gục xuống, những ánh mắt kinh sợ không hẹn mà cùng hướng lên thân ảnh cường tráng trên cao.
Gã đại hán đầu trọc bấy giờ toàn thân chồng chất vết thương, máu nhuộm đỏ da thịt, hơi thở cũng có chút hỗn loạn. Vừa thi triển ra thần thông đáng sợ như vậy, chắc chắn nguyên tà lực trong người hắn đã giảm đi đáng kể, nhưng vẫn rất khó đối phó. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Tiêu Huyền, khóe miệng khẽ cong lên.
Tại phía dưới mặt đất, họ Tiêu trông thấy biểu cảm của đối phương, liền cảm thấy bất ổn, bản thân hắn hiện tại trông còn tốt hơn đối thủ không ít, có thể sẵn sàng lao lên nghênh chiến bất cứ lúc nào. A Diệt cùng Phiêu Diêu đang ngồi xếp bằng cạnh đó, cấp tốc khôi phục, sau trận chiến họ đã tiêu hao rất nhiều, vừa rồi còn phải gắng sức chống chọi huyết triều nữa khiến yếu càng thêm yếu.
“Bắt đầu đi!” Đột nhiên tên đầu trọc đó gào to lên, như ra mệnh lệnh. Tức thì, có mấy chục cột sáng trên những tường thành bắn lên trời, cấp tốc đan lại vào nhau thành một vòng tròn rộng lớn chứa đầy hoa văn kì bí bên trong, tạo thành một kết giới bao bọc toàn bộ khu mỏ lại!
Một màn này khiến tất cả người phe Tọa Sơn tông trấn kinh, Tiêu Huyền thả thần thức ra xa mà thăm dò kĩ càng, liền phát hiện có mười mấy tên pháp trận sư phe địch còn sống, hiện tại đang hợp lực kích hoạt một tòa đại trận nguy hiểm.
Thấy sắc mặt khó coi của ba gã Hiển Hóa cảnh phe địch phía dưới, Cuồng Đao Huyết Quỷ ngẩng đầu lên trời cười lớn một trận, sau đó mới chế giễu nói: “Bọn ta đã đóng quân tại nơi đây mấy ngày rồi, các ngươi nghĩ bọn ta sẽ không chuẩn bị chút hậu chiêu nào sao?
..Mặc dù pháp trận sư dưới trướng ta bị các ngươi gϊếŧ hại không ít, khiến uy năng tòa đại trận này bị giảm đi đáng kể. Nhưng chỉ cần có ta ở đây, các ngươi chắc chắn không ai thoát được, tất cả hãy cùng nhau chôn thây tại khu quặng này đi!”
Lời vừa dứt, gã ta liền ném một tấm phù có hoa văn quỷ dị ra, tức thì tấm phù đó bay tới dung nhập vào phần hoa văn tại trung tâm đại trận, khiến toàn bộ vùng kết giới tao động. A Diệt nheo mắt quan sát tấm phù kì dị đó một hồi, sau khi nhận ra lai lịch của tấm phù kia liền hoảng hốt thốt lên:
“Là Nộ Trận phù, có khả năng tăng uy năng pháp trận cỡ lớn lên gấp vài lần! Hơn nữa sau khi tấm phù hết hiệu lực, còn có thể cho đại trận tự bạo, gây ra sức hủy diệt rất lớn!”
“Ngươi có con mắt tinh tường đấy, xem ra cũng là một pháp trận sư không vừa nhỉ. Nhưng biết thì đã sao, ở đó chịu chết đi đừng cố giãy giụa làm gì cho phí sức.” Nói đoạn, hắn phất tay ra hiệu, đám pháp trận sư dưới trướng liền toàn lực thôi động tòa đại trận này, tạo ra một luồng cự lực nặng nề ép xuống tất cả mọi người tại đây.
Thấy toàn bộ đệ tử xung quanh đã nằm rạp trên mặt đất, bản thân mình thì cũng khó đứng thẳng nổi, họ Phiêu nhìn A Diệt hỏi: “Lúc mới tới đây, sư đệ đã phái người cầm trận kỳ đi cắm khắp nơi xung quanh khu quặng này, giờ liệu thứ đó sẽ có tác dụng chứ?”
Họ Diệt đang tính toán uy năng của tòa đại trận, nghe vậy liền đáp: “Lúc đó chỉ là sư đệ đề phòng, nên chuẩn bị trước một loại pháp trận tầm thường làm hậu thuẫn thôi, ai ngờ đối phương có đại trận bậc này. Tòa pháp trận của đệ chỉ có thể làm giảm bớt chút uy năng của đại trận, nhưng như vậy vẫn không đáng kể, sinh tử dựa vào thủ đoạn của mỗi đệ tử vậy.”
Lập tức có ba cây trận kỳ xuất hiện rồi bay quanh người hắn, hai tay hắn bắt pháp quyết, thôi động toàn bộ trận kỳ được ẩn giấu khắp nơi phía ngoài khu mỏ, tạo nên một tòa đại trận chống chọi lại đại trận của đối phương. Nhưng ai nhìn lên cũng có thể nhận ra, lớp kết giới từ đại trận của A Diệt hoàn toàn kém hơn của đối phương, chỉ có thể gây nhiễu loạn chút ít mà thôi.
Thấy A Diệt có thể gây suy yếu uy năng đại trận của mình, gã đầu trọc nổi lên sát ý, hắn không dùng tới các loại uy năng của đại trận nữa, mà ra lệnh cho thủ hạ lập tức để đại trận tự bạo!
Gã giơ hai tay ra mà cười lớn, cười lên điên khùng, tà lực trong người gã cùng với đám pháp trận sư dưới trướng đang bị đại trận hút lấy, để cung cấp năng lượng tà dị. Gã gào to: “Cùng chết nào đám khốn kiếp! Được nằm trên đống nguyên thạch mà chết, các ngươi nên thấy mãn nguyện.”
Toàn bộ nguyên sĩ trận doanh Tọa Sơn tông lúc này sắc mặt đều hết sức khó coi, cố gắng bày ra thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của mình, nhiều người còn liên hợp lại bày trận. Vừa rồi Tiêu Huyền đã truyền âm thông báo cho tất cả, hiện giờ ai nấy đều biết thời khắc sinh tử đã tới, sống hay chết phải dựa vào năng lực của chính bản thân mình.
“Ầm!” Vụ nổ kinh thiên bạo khởi, một cột lửa hình nấm xuất hiện phía trên không trung khu quặng này, uy lực khiến tường lớn đổ vỡ, những dãy kiến trúc tan nát, đất đá bị nghiền vụn. Nguyên sĩ trong cơn tự bạo đại trận này, chỉ như những con kiến nhỏ bé, khó có thể sống sót, muốn giữ lại được chút hơi tàn cũng rất khó.
Tòa pháp trận do A Diệt tạo ra, chống đỡ qua vài hơi thở cũng không tránh khỏi tan vỡ, trận kỳ bị xé tan như giấy vụn. Hệt như tán lá khô muốn bao bọc ngọn lửa lại, nhưng lại bị ngọn lửa thiêu rụi.
Không quan tâm kẻ khác như thế nào, A Diệt đã cấp tốc tạo ra rất nhiều lớp quang tráo từ số trận kỳ trong người, cùng với đám thực vật do bản thân gọi tới, bao bọc thân thể lại. Hắn cũng không quên dán một tấm nguyên phù phòng ngự cực kỳ cao giai trên thân, dù thế nào đi nữa thì giữ được tiểu mệnh là quan trọng nhất.
Sau một hồi đầu choáng mắt hoa, trải qua những trận rung chấn dữ dội, hắn đã lành lặn mà vượt qua được trận nguy cơ vừa rồi. Hắn đi ra từ đống gỗ bọc, quan sát xung quanh, liền nhận ra nơi đây là sâu phía dưới mỏ quặng, nơi đám hạ nhân khai thác nguyên thạch.
Đột nhiên hắn thấy một khu vực không xa phát ra vô số quang mang, ánh đỏ nhạt nhòa, hắn liền chạy tới xem thử. Đến nơi, hắn trợn mắt há hốc mồm, vì đây là một mỏ quặng chưa bị khai thác, còn có rất nhiều nguyên thạch thô, rơi vãi khắp mọi nơi, khiến người ta nhìn muốn hoa cả mắt.
Một mạch đi đến vùng trung tâm mỏ quặng nguyên thạch, nơi có nhiều khối nguyên thạch to nhất, phát ra quang mang rực rỡ nhất. A Diệt đột nhiên trở nên kích động không thôi, miệng cười hớn hở, mắt nhìn không rời mấy khối nguyên thạch trước mặt: “Vậy mà lại có nguyên thạch thượng phẩm, lần này ta phát tài rồi!”