Một tấm nguyên phù thanh sắc bay tới lơ lửng trước mặt hắn, A Diệt vội vàng đưa tay tiếp nhận, sau đó tỉ mỉ xem xét, tấm phù này quả thực trông rất bất phàm, không giống hàng giả. Cách hắn không xa, tiểu thí hài đang ngồi cầm sách, giơ ngón tay căn dặn, bộ dáng hệt như ông cụ non.
“Trong thứ đó có chứa uy năng từ đòn đánh hời hợt do ta tạo ra, lúc trước đùa nghịch tại Phù bảo các, quản sự sư điệt tại đó đã làm tặng ta vài tấm, đối với tu vi như ngươi thì thứ này sẽ giúp ích không nhỏ đấy.”
A Diệt mừng rỡ tột cùng, nguyên phù chứa sức tấn công của nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, cho dù với thực lực hiện giờ, thì hắn không thể thôi động tấm phù này phát ra được uy năng lớn nhất, nhưng chỉ cần được bốn đến năm thành thôi, cũng đủ khiến Hiển Hóa cảnh hậu kì bị lột một lớp da rồi!
Hắn liền cung kính cúi người hành lễ, lần này là phát ra từ lòng cảm kích thật sự: “Đa tạ sư thúc đã ban thưởng bảo bối, đệ tử cảm kích vô cùng.”
Tay nhỏ thon dài phất phất, nữ hài không chú ý đến hắn nữa mà chỉ mải mê đọc sách, mở miệng nói: “Ngươi tiếp tục làm việc của mình đi, tránh xa chỗ này ra chút, để ta có không gian yên tĩnh mà đọc sách.”
Khom người thêm một cái, sau đó hắn cấp tốc lui đi, sắc mặt hơi khó tiếp nhận vì không tin tiểu tổ tông tinh nghịch này còn có thể ngồi im một chỗ đọc sách. Sau đó hắn đến những tầng khác tìm kiếm bí tịch để đọc, cho tới tận sáng sớm hôm sau mới ngự khí rời đi.
Nữ hài họ Tọa đang mệt mỏi nằm lăn lộn trên sàn, cảm ứng thấy hắn rời đi, thở dài lẩm bẩm: “Đám tiểu bối này người trước ngã xuống, người sau lại phải tiến lên, không biết khi nào mới kết thúc. Đợi sau khi sư phụ xuất quan, có lẽ ngài ấy sẽ xử lý ổn thỏa được cục diện tồi tệ hiện nay.”
eyJpdiI6Ik9tRjEwXC9waWEwZTFtQmlhQjYwa0R3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IklaTGkwY3h0QjlxbEFQalplZ2dubFlqS2x6SnhuQUFaOWtxTFpZNGJtVjJRSG13N1RZNHBia0Z1VEFrNXhcL3JPMTB5clNjMXhGT0pPQnhnTUdPYnZrclpvZUhXMDNyNm9GYmxpbGdCbjBSc3BqckhBMXl6VHNsaFg5emJEWkZaZ3M2YWpRYkc4aW9PQnpBWU1xZWtVY0RHUGhZTTVoY3hqSU9yNlwvSUpjOWFsd0dudDRuR09XTFJwTnlqbm15dUNYN3JydkVVY2ZyTWJaZDlLd2xVOU1IaWQ0U1pWNnBpUmEyeEZYOXJxSDlmTWFvXC9nazJsblZOY1V0Q2VXU0R5RHc1ZzRQclNKOUkzSGlTekFuZFRYNWFsQWcrWjY1TUw3S2ZrR2daVTdmS0RPTm1WR3FwOVVYckxub1dYNEk0QWtwU2ZVUVA3REZBTE9pWjFTeCtVa2s3eFJFUUJQTnlrRlBzbjYyV3ZKdHRcL3ZXYUJONFJ3anEzRDFFd09pcGlrckR4TGg5c29iU0VPdENIRUJDNmw5N1FGZzNJOVdwUXRpMndzV3dGS0pEeXFjN0hDTHpoNTNIUkMxdDk1Uys1cEcycVFzVENQNG1TdmlITkF4eHhnbXpxam5WQjBMOEFGNW5LdzZmcDZPVWF1d0o2OG1JSFVxckI3QTNnYWw3Z1VhdmdlVHNLQTE5NGVFSFQ2NlRLUkdkQ25vak5vOW9mbnpVNWs3K2FITnU5OFFuZXozNE1uOU9DOFRKdlUwU1wvMlhxMm02aXVEbFNyQWFSbXJBNk5CeGZKQzlUN3lsZm1Ndk1EZzlqano2b3JxMmpadTFmRlhxVlBRRDJNSTk4QUVHazZCN1lmSkxyczQ1S3hHczN6WlwvbU1cL0RnM3FXZXZaM1kzK1wvVVNiRGJrbWQzUDJkOEVcL0laQnphY2xKNjFzRFBJTFZkbVBYdzRVeXhLZm9PMjkzNXRFd1pMSHNFMTM2bXlTa0hrS0hMU3FPcEVuSmFubnRSdE8xbTRJZlVUSnFTNGNuODdmdnh0K3VNcXN5Z1JwTzBxc1pEV0xYVTBBUFo1WXduSHJVUDI3aFdpN3ozbWo1QWdvWEFaSmp6SGttckZpSWlqSXNOQXdFZ3JOWUhwZVZ2VFwvaUh2RXNhS2NiWnc3K2Y0OXZmXC96emloSUlQaCtDQlBnMk9jQzRaVmZ3aCt2VzJEWkk3YW5wWWllUXg4RDlhWmZSUzBVZXkraHVKVWdCbnJOQ1wvM2dPSDlJYWpCY1F4TDlxaHJBeWswbXp1RWRqbWxnRVpQdXpVblVxUGF0RkQyU2hLYURiNkowS0l6Y29OK2U4Y0JOMEJtallnbEVaNE45SG5SU205azJzVmQ5eXB3UzZYNTlwU2tGTjdIRGxjQ0pVakRtVUpxZEVJenpNNDVNN3o2RndBdUpDN29BQmtNVGNaMjg4SzJKK2tKU0pxYlZTdWJYYkwzb2pMT09MR005anNjalZSZThVeXozaGlJVWZ3cmRnbENFZjhueUlZSmFqWWFDT3pVc2EyamVGXC94VWZnaGZyTDhXVEtTT05tS2l0WFVIbnZoeVlVaXhDVWU3Rjd3NU4ydENwZ2V5NHpHSEt4cUpBQUpncmo2bUMrOXBWTXVQYWdBdjN3T0ZnYmlpSTIxS0x3d2lzTnZtUzBLd1wvZHVONlBJclRFRGt0K0NwaGdMNnE0UHljeEpuOU5IY24yK3d0UGlLeXdpRDlWWlBxZmdjVFRvXC9RN3hVVTJJMmtxUHZSVnNvK2N4eXNmTGdSYzdJeEk5aXoxNENIMjBod2RnK0NlTzlBeDgrdDQwNlR5ZzJxNmo4amtmdmFnZ0xXWERYSklVUkJBZVFaeTcrYTN6eEVqREh0dHAxM3laUktoR1Q2QlZZaWk4bE5EV2JlcTJVSkFLZ29rKzMrOFJcL0llSFRsYStpOXhMQWR2WURIOHJ5RmdjZW5zZTFKampBaFdZWUhpa1FvUUI4b1FLS1wvT3dZMGVrTks0dFE1XC9peFc4WCt1NU5CWEUzME42OHFFalVSUW4xK2pPTUFsc2l0VUZuWlN6NUNMZFwvZzZpZlkxeCtlMzNsUFJIb3VXTDhjakZUdExETEdLUHMxSTVJUWZydkNiUFhwdVBYaGZodm9rSE1Mdm9lOHZZXC83eFNlMW5MeUlod1czTldmZEl2ZllzTWtUSGhaVDB6OHA1T201TGJlVktHakhLZk5tUkRjeDBxcHZ4YzFFYU1JTk82dEhacGVpSHFBRW9uVlp3czArR3lzY25HaklINE0zaTJtcEhXQkFjeUFHemlWSjBQZTRtV3pPclVUelplTGR6K0ZkdnAzMWowRXBUK0xhSkRzMzBJVDlFczArZ3J4SHYzSjZ6QkZudFdzVHE5dDRIZ1gzSGJqOGFHWWlHWFF6ak5DVHEyRHRJZlZSeWFvdlJraGtlYWM3K0ZKczRZcU83R2dDNGIwMFV4NDhvNURQejZVTXd4Y09sYXJiNkxcL3BtMmIra2c3TmdmaDN1WWlFSXZSRUVWZUhuWjVLSWE4Y0g0aHdMTGRrbmtzYWIySCtaZHorT0I3K2VrbFhCK3hab05OOFNYck5hT3BTc1VcL1hkeURHOXRCRzNzRUdvVFZXUFFxZGowaVpLdEc2dzNaa0RHcktMYk00MzJMdFphZWFRWmVGUnRpVHJHbG5cL2hITm1aM2s2ZE1tSUtQeFcrNzhiWjJmVmN3MGRGdlcrMlBEK203dUZjVTNidGJSTWcwMEZEUWZLaGs2V1dxSHlDNUo5SlhmU1FHU1lsaEFLT0JROFN2ZEFKK3JPSkxlWVBCMTBiMnZkMk9WSDRjam5JMzFHVUFiZlhDNkZLWlpwemdBdkNuQnBcL3hDYnV1MGxLK1FqY2lYaEhxXC84TG5BRkR2bmQ5S1RYSVBQZTd6TGlTNXdCanViMXlCVW5kTnZSNFNkYVVXbndrRHc0bFdKdlV6ZlwvNk5BOGpJZjZ0Z1RxdEVaWlp1TXdENktiZWpZZyt3cDRXWmJ5VlwvSkVncUZwTlNTbUxzR29CVzgwekU0WVFRR1ppbXp4SzRtRFlZZ1c0Vk83S2R1OWFYMXU4YVB0bngwNjNhdFRsVXZhVUR3RU9PRWx4XC9MeUdMamV3PSIsIm1hYyI6IjMyZGI4MzUwOGFjZWNlNWIyMDIzOGE3MTBmZDY4OTBhYmQyYjgyYjUxYWNlYTE2YjA5MzNjNzQ1YTYzMDY0NTgifQ==
eyJpdiI6IllEb29SUzl0XC96Z3FyQUhnMGl3RTBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IllGaTdFQ1k2T3lGYmlUSk1QcTFqVWFTZ3RMY3JkcGdUMGliRmJ3OGlGSGI0a1B6WWZ5QjJpTmJcL3d0cFN6em4wYUZHVlFsd2luN09SOHBWWGFZZHZcL2lxOTZBQlhWZUt4VkVxV0pSNHg5cGM9IiwibWFjIjoiOTFhMDRmNDFiMDg3MDYzZjc3MjllZTFlZjRkYjBlZDFhYTU3M2JmM2YzMTkwZTU3MTMwYjIzNGM1ZDMxMmNkYSJ9
Hiện giờ A Diệt và Phiêu Diêu là đồng chỉ huy, dẫn đầu một trăm tên đệ tử Luyện Nguyên cảnh cao giai, tới tiếp viện một khu quặng nguyên thạch tam cấp tại phương xa. Vị đệ tử tinh anh đồng hành cùng hắn này, tính khí ôn hòa dễ gần, thích làm quen với những người khác, miệng luôn giữ nụ cười mỉm, rất dễ tạo hảo cảm với những người xung quanh.
“Từ đây tới Thuận Thiên còn rất xa, Diệt sư đệ nên đi nghỉ ngơi đi, việc cảnh giới hôm nay để ta làm.” Họ Phiêu mỉm cười nói với hắn, tính khí tên này khá là tương đồng với Lý Ái Tông, khiến người khác không thể tìm ra được nhược điểm để chê.
A Diệt nghe vậy cũng không khách sáo mà gật đầu đáp: “Vậy sư đệ xin phép đi vào trong nghỉ ngơi, hôm nay phiền Phiêu sư huynh cảnh giới. Chặng đường từ đây tới Thuận Thiên sẽ đi qua nhiều vùng hiểm địa, có thể xuất hiện ma thú tứ giai, nếu gặp điều bất ổn nhớ gọi sư đệ đấy, sư huynh đừng cố gắng xử lý một mình.”
Dứt lời, hắn xoay người đi vào bên trong một gian phòng tại phi chu này. Trên chiếc phi chu lớn này có vài gian phòng, gian lớn nhất cho đám đệ tử cấp thấp ở, còn gian nhỏ hơn chính là dành cho một mình A Diệt ngồi đàm tọa.
Trên đường phi hành họ bay ngang qua không ít vùng sinh sống của ma thú, nhiều nơi trông thấy rất nhiều phi cầm. Nhưng vì uy áp của Phiêu Diêu luôn phát tán ra xung quanh phi chu, khiến đám hung thú đó không dám tới gần, vì vậy những đệ tử canh gác cũng không cần mất sức.
A Diệt và Phiêu Diêu luân phiên cảnh giới chính, mỗi người một ngày, đôi khi xuất hiện ma thú tứ giai bay tới muốn công kích phi chu, cả hai người họ sẽ đồng loạt xuất thủ. Lộ trình thuận lợi suốt cả tuần liền, hiện giờ họ đã phi hành gần tới phạm vi vùng địa thành Thuận Thiên.
Một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng đầu xuân ấm áp chiếu sáng khắp bề mặt phi chu, tại khoảng sân rộng phía trước những gian phòng, A Diệt và Phiêu Diêu đang ngồi tại phía trước nhất, đối diện họ là trăm tên đệ tử cấp thấp. Lúc này bọn họ đang chăm chú nghe hai vị sư thúc giảng giải, chỉ điểm một vài khúc mắc trong vấn đề tu hành.
Trong trăm đệ tử trước mặt, có chừng ba mươi người là nữ tử, có không ít người đang len lén nhìn hai vị sư thúc tuổi còn rất trẻ này.
Tính đúng ra thì tuổi tác hai người họ cũng không hơn đám đệ tử thông thường là bao, thậm chí trong đám người còn có không ít lão già tuổi thật đã hơn hai vị sư thúc. A Diệt cũng bị vài ánh mắt nữ đệ tử lén nhìn, nhưng hiển nhiên ít hơn Phiêu Diêu, vì dù sao tên đó khá là tuấn lãng.
Cả đoàn đang mải mê nghe giảng về tâm đắc trong tu luyện, bỗng nhiên cả chiếc phi chu lớn này khẽ rung, cùng lúc đó A Diệt đã cảm ứng được điều bất ổn. Căn dặn các đệ tử đề cao cảnh giác, họ Diệt cùng họ Phiêu chân đạp bảo cụ phi hành, bay lên trên cao quan sát xung quanh.
Điều đáng ngại nhất mà bọn họ không muốn gặp phải đã xảy ra, đoàn quân tiếp viện đã bị lũ ma tu quỷ đạo chặn đường. Nhìn ra xa, A Diệt có thể trông thấy vô số thân ảnh mặc hắc y, đếm qua cũng phải có trên hai trăm tên, đều có tu vi Luyện Nguyên cảnh cao giai. Lúc này chúng đã bao vây xung quanh, tạo thành một vòng tròn vây phi chu ở giữa.
Phiêu Diêu phất tay, tản ra một luồng nguyên lực đánh tan hết thảy những đòn công kích hắc ám đang bay tới phía phi chu, giúp chiếc phi chu đang rung chấn chợt ổn định lại. Đám đệ tử trên phi chu liền đồng loạt ngự khí bay lên, tản ra xung quanh, tay nắm chặt vũ khí, sẵn sàng nghênh chiến với mấy trăm gã tà sĩ xung quanh.
“Hắc hắc, không ngờ dẫn đoàn có những hai tên nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh, lần này đúng là bắt được cá lớn rồi.” Từ trong đám người trước mặt có một mụ già bay tiến lên phía trước, bề ngoài mụ ta đã ngoài 60, thân hình khá mập, khuôn mặt lộ rõ nét hung tợn. Tu vi Hiển Hóa cảnh sơ kì viên mãn, xem ra là thủ lĩnh của đám tà sĩ này.
Phiêu Diêu gương mặt tương đối anh tuấn lúc này mỉm cười, lớn tiếng hỏi: “Các hạ cho rằng bằng một mình ngươi và đám tiểu bối quanh đây, có thể hạ được nhánh quân này của bọn ta sao? Nếu thực sự nghĩ như vậy thì không khỏi quá xem thường Tọa Sơn tông bọn ta rồi.”
Mụ già tỏ ra nét mặt cười nhạo, khinh thường đáp: “Tọa Sơn tông thì đã sao, chẳng phải cũng bị bọn ta đánh cho phải trốn chui trốn lủi trong mấy khu quặng à? Hiện giờ các ngươi cũng bị bọn ta bao vây, như cá nằm trên thớt đấy thôi, thế lực đỉnh tiêm tại Phần Quốc này đúng thực chẳng ra gì, khà khà.”
Nghe lời nói của bà ta, cùng với vô số thanh âm cười nhạo của đám tà sĩ đang bao vây nơi đây, khiến toàn bộ đám trăm đệ tử Tọa Sơn tông tức giận, ý chí chiến đấu sục sôi. Thân phận đệ tử nội môn Tọa Sơn tông luôn là niềm kiêu ngạo của bọn họ, nay lại bị đám người không ra người, ma không ra ma này chê bai chế nhạo, sao đám tuổi trẻ khí thịnh này chịu cho được chứ.
“Đừng có xao động, cố bình tĩnh lại, khi ta ra lệnh mới được phép lao lên chiến đấu!” Phiêu Diêu cảm ứng được đám đệ tử đang tức giận kích động, một vài tên muốn lao lên liều mạng, liền quát lên. Lúc này đám tiểu gia hỏa kia mới bình tĩnh lại chút, nhưng những ánh mắt âm lãnh vẫn chĩa chẳng tới đám hắc y nhân phía xa.
A Diệt và Phiêu Diêu lúc này tuy tỏ ra sắc mặt ngưng trọng nhưng không hề hoảng, vì trường hợp này bọn họ đã suy tính đến, cũng đã nghĩ ra kế sách đối phó, chỉ là hơn hai trăm gã tà sĩ không khỏi vượt quá ước tính ban đầu.
Nhìn mụ già đang cười khẩy ở phía xa, Phiêu Diêu truyền âm cùng A Diệt: “Diệt sư đệ, các thần thông của ta đều thích hợp trong quần chiến. Nếu đệ có thể cầm chân được bà già kia, không để mụ làm tổn thương tới đám đệ tử, thì một mình ta có thể đối chọi rồi tiêu diệt được trăm tên Luyện Nguyên cảnh cao giai.”
Họ Diệt nghe vậy có chút bất ngờ, bản thân hắn nếu không có trận pháp hỗ trợ, gặp phải trăm gã Luyện Nguyên cảnh cao giai hợp kích, chắc chắn sẽ cong mông lên bỏ chạy, không ngờ tên này lại tự tin tới vậy. Nhưng hắn không chần chừ mà gật đầu ngay, hắn thà đánh với một kẻ đồng giai còn hơn đánh với đám tiểu bối số lượng tính bằng trăm.
Trao đổi xong, hai người tách ra, Phiêu Diêu bắt đầu truyền âm phân phó trăm tên đệ tử dưới chướng, chuẩn bị sẵn sàng kế sách chiến với hơn hai trăm tên tà sĩ xung quanh. Còn A Diệt chân đạp Thoi Độn Thiên, thản nhiên bay tiến về phía trước, hướng đến mụ già hung tợn kia.
“Hắc, ngươi vậy mà muốn một mình giao đấu với ta sao? Nhìn có vẻ còn trẻ đấy nhỉ, tuy không thuận mắt lắm nhưng cũng coi là được, nếu đã tự mình dâng đến cửa thì ta đành thu thập vậy.”
Thấy mụ già ngạo nghễ lên tiếng, như nắm chắc sẽ đánh bại được mình, khiến A Diệt không khỏi cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mụ ta như nhìn một cỗ thi thể. Miệng hắn lẩm bẩm: “Phệ Huyết chiến đao còn chưa được nếm qua máu của tà sĩ cấp cao đâu, nay lấy ngươi ra làm món khai vị vậy!”