(Chương dài)
“Ầm ầm!”
Vô số nguyên lực như một cơn đại hồng thủy hung hăng ập tới bức tường rắn chắc, muốn phá vỡ nó, nhưng kết quả là chỉ có thể khiến bức tường đó khẽ rung, không chút tổn hại mảy may. Thần niệm họ Diệt không ngừng chỉ huy nguyên lực công kích bình cảnh, cứ thế, sâu trong nguyên cầu tại đan điền hắn có dấu hiệu lung lay, đang biến hóa không ngừng.
Bên ngoài, A Diệt vận chuyển công pháp Đình Bích quyết, khiến nguyên lực mang theo những tia thuộc tính phẩm chất cao nhất, giúp tăng thêm khả năng đột phá. Đồng thời hai tay bắt pháp quyết, thôi động nốt ma công Hỗn Ma quyết, khiến ma cầu trong đan điền bất chợt quay xung quanh nguyên cầu nhanh hơn, cho nguyên cầu vay mượn một tia lực lượng của ma cầu.
Cùng thời điểm này, dược lực cùng những luồng năng lượng của tất cả các vật phẩm và đan dược hỗ trợ đột phá khác, đều nhao nhao hội tụ lại tại vùng đan điền, dung nhập vào bên trong nguyên cầu. Nhục thân hắn đã thoát phàm, trải qua tẩy tủy phạt cốt những 22 lần, thăng hoa tới cực điểm, điều này cũng giúp hỗ trợ một phần không nhỏ cho quá trình trùng kích bình cảnh.
Còn một ưu điểm nữa khá mông lung, chính là bản thân hắn còn là xử nam, chưa từng trải qua hư dục phàm trần, thân thể dễ dàng thoát phàm hơn, cũng như tăng cao thêm tỉ lệ thành công đột phá. Nếu không phải năm xưa hắn biết được điều này khi đọc qua một cuốn điển tịch, thì có lẽ hắn đã không dữ mình như vậy, bốn năm trước khi ở chung nhà với Huyền Như một tuần, có khi không phải chỉ đơn giản là trò chuyện với nhau.
Còn về những kẻ khác, khi đang mang tu vi Luyện Nguyên cảnh mà đã trải qua chuyện nam nữ nhiều lần, không sợ tới điểm này, cũng không có gì lạ. Nếu là thiên tài tư chất cao, dù có không phải xử nam, xử nữ thì cũng không ảnh hưởng lắm, khả năng đột phá giảm đi chút thì tư chất của họ dư sức bù lại.
Còn những người tư chất tầm thường hoặc kém, khả năng đột phá vốn dĩ đã rất thấp, một phần cho rằng có giảm thêm chút tỉ lệ cũng chẳng sao, phần còn lại chấp nhận ở tại cảnh giới Luyện Nguyên cả đời, nên tất nhiên không quan tâm đến chuyện giữ mình. Bản thân A Diệt thì muốn chắt chiu từng chút tỉ lệ dù là rất nhỏ, nên hắn trước nay luôn cố gắng tránh xa nữ sắc.
eyJpdiI6IjNZQlB0QWRqWkRUdVN1eERcL00xZDZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJBTTgrSlZLZnFnOEc0Qmw2Z3crSlBIb2JnNm8rYmdVNmxKaW1qUFFMeGZQZkNscUlMeW9sc0dhaGRsYzNMT2NiV0dreGl4NVpxUlA4d0lBMGZoczV1enFMczN5bkw2Z1JYRkQzMWpuc3FHRW5PTWp4VlF3ZnJnK1wvRWhqY3VrS2c5WU4wYU5NbVdrWDVwdG9CWllMSVwvRUk1RmdORUJoYTR0UFhFOVp2eHQrSU14VVltTkNSZHU2MUlNbEJjdDRqV2J3bGVTb241NVRFOE0zbkt4cmlkVjJYZjhqWnZlSDZPS1MxbkhGRUtnOU9vNjBFWTlwSUFKb0kwbmJmZEhydEY4TENIRHBPeDlaNDVmZ2tPajJcL3hTQ0RkbWIzUldRXC96aGg2T3VEeFRcL3VhY3piQUxVYmtnSGxVRjVDRU9LcVRaOXAyZVN3SmVweWZYa2xuK29KXC93cGxtdnFyVWNVSkhsOUtJbEhhQlNmMmJXU1draHlSMzBMNVZCNlp2cXZkRnpKbzVFampndEp6aTF4MngyZFp0QkRJeUZ0SjlqT080VmpBbDM3Qmhrc0JOZThhT043WkRRT1wvM29qQUtIbXE1QzRmVkl5cjNsYTR6UHFuSDQ3Mll4ZDU4V28yeURjS0Z2ZWtpQUdLVGtSQXUraEd5M3NHejhZRGExcTNZRFpsMWQ2ancraHdRVUE0UkZabGpjUFl2bGRGOUxJWlREbW1SeU5Lb3IzNGJxdHJBWXBRdG0yUHoxY096MUExZkJDYW1paTN0UUZGZ0hRSUF5ODhzS0Y5UTJSOThJaWJ2OFwvMWk0enNiQkNhdUlLbEpvbUNKN1F3VkFTUFQ5MFhcL1JPaUllZFFTb3gwbW50bVhWR1BJSEpVMHBySFFBTFRQb1lENG9Bb2w0SHdSN3RKSEdmbHI5bTBXMWhEMDdJZ293aUVxSCtYekYyaW5MaDA4NHpkT2NoU3pyZW54WGtlemQyUm1RUTkwZkdHUEJPclJzTGErdGlRMWs1cE9XXC9hWUdGVWJtNG81ZjNWZ0RwU2NUeGJ2VFI1VW4wWHFKQXBPQzM4bDVobVg1VE5OY2hCK3NGZ3o3ZzBYWmdwYzU0VjRnTitcL0trNnlUVFhWZjdkSFlCUUhmR1ZhTVBKbVZscnlEeTZrOHk3bTlHOENmZmcxZTF1ZDE1WDlrNldaaE45TTZMXC9SMmp6TUtLcVNTYVlVMGhMVjlReGFMZkJlNEZFa0phNlNaNjVjTVpuZEhqUStlb3Bzd0VPTnJqTVZlQkVQT2JLeDdRa1JsUXhmMllKa2RhZkJvdDVPMkFVdEw4TmlsUDQrYTBOMmVXaU8yS1FQdHNscHZsVnZSQng4bVBqXC9xbU5ucitSWUtsS042Mk96RHlza0VwTHVHdEJSd29CMnpxZExzQ0F4THh4dE5qVm9DdnZYb3hCcEJcL2xNRGFEOFZcL2RPK2pqd2FNXC95dHY0WDh3empqdUZSOEJ3TGRiSDlIbng1N2s3UWFQR1FmVWE0WUs5a2xXckMzN1VQc0hXam44Y0JQTEdrY2FnUkFxS3NOQzVkRTNxUGw5NW4wNE9KRnFrbXpLWlFQTDhYd0EySCtBVER4VmVXSnRLUzVhdmp0cENLU01jcWErcFRhZVwvR3I3TENmZFE1Nkl3UGU5TnFkMXpoQ1cwd0VzU3dXVkdTc01aWXloVW9HRmRcL1J1SFlBNmliNzN2ak9jYmFWb3UzTU1LZXBnVWVaK2d2ZnZRMW9wWktmd0ZRT1RuT3FsK1ZXNFwvOSt1UWNudDloU2prb1FQVTRZRmlpVlRWcm5ybndNMFBqYTEzSDZReHNveFFUU0lhOXJ4dXBoZUYzMmU5cnY2czhnTWlsSjVDY1drMWdSdXhLRFwvWFlhWlFXMUxKNk9EQnU2WjZyT3Y5UURzb2ZKbUFmN1VOTmpzelRJbG1WT2dJbnhPZmVpdmxORVJERzlzNG9cL2NzQ25HRElROHhmOVlrU0xOM2M1b1JsY1NtUmczbThsRHo2azJZZVdleTdLOVwvYmcrVG92WFBWS3JzekNqN3FIQkVVTUNJXC9mOXp4RmZrYnJhc0ZzT3JsZEtmMFkwMEFrSWp0Q0NKVkdjVUxGNmRVWmxtYzhGT254RHBXYW0rSklLK0Vtc1F1clwvUkxQOE1rUFwvYW91Y3h0WDNYa2N6M3dZZmRhRVB6bFNjNjUrYXcyZTV2TXBNQ2l4MUlKWXExV05tZUMrcEF4YU5qOFpKVVdDRUt2NFZBc0kxSkZJVmx2UTRFWFI4TFlGQnIxNHRHY2F4VGlVMnJrVjlSWFpLOVlaTWxxamVMS1BmR3pDbnZTSjhtV3ZyMjFrenBPY1NiQ1N0VEY3cUs2ZGhKd1FMYk00ZXlTQ0tpM2FiN3ZyMjUxdVQ3MDVvXC84b2U5UjNXNElKSDVmUUxIcWpWWlBaN2lNMWZvcmJFbnFOaGxxMFZ1OWF3YjlGckFHTmlMTHNYRTRWOFVcLytnMVIwbXVKUXo5VkJ5RkYwK1wvZGk0aGQxWlJZaGxGTjlEdWJPRW56WnpRK3dmK0VUWk5NVVVIbkswcXpFUmtiRThQV1B3R3QrTm5RYktTZGhBVURDUVBuTVk1OUlzbkF4S21NTDk4bnNjSkw0MWM5Wmpxa3o4U1d0UDBKYWtDa3VhdEZHYWJRdWoxYmI1dDN6a0ZIWVdxelpVQVprQWN4UEZ6NSthbVwvVThjK0hqQTI0enJoRmc0TVd4N1VHSDFsM2pJOEVwU2xvdk13QWFvTWFiZENQa1ZhZStZcmRzOGpNeHdHYXVrN0xNQTVcL2hVREFMODhBTnVBbTRHNGVibHNwVWpoWmdsM2xNd3B0ZzN0ZVBYNjlZNXNoTWwwOFBqb3EreWlTQWRvZVwvUG8waEl5OW5XNUFEa0JONW9lano2eDhKNVRvNE1VODVjZFwvZzg0M1FMMmV5WmhJbkVhZExJUERqRTZ6VFYyZUNKYzYyaFVYZU1Nb052YkZteVwvdlY0cnd1WktHZ1JiU2lhSWhiSHBmXC9NNlk3Zk1SSkNjUGhFV3BhNmdOV1JSWlZoYjllXC9RVE5sV2lTR3BRWU5uZmY4YVRMS2taSFNIeDUzZHpvMis0ZmUwT29WbnRYaGlcL3JVM1p3MGU5ZUh6ZThSN1FjR01CZXRpKzBDMThXblorNDRmQXRPM1R6WWM1Q0hPc3pnMkdyZUF4ZjBQTmRCZ0hsZndlS05NQUwwT1FLbEhcLzArMEEwbnpHQXZsMHRqcTJEYWlIaHN4TXUyUVk5QmkzaHRHSkE9PSIsIm1hYyI6IjgwM2JkMzdiODlmMWU5ZGJlNWM4MGY5NDMyZTVhMThhM2ExMTM5YWYyOGFjNzkyMTNmMDQ2MzZmMjZiY2NjZmQifQ==
eyJpdiI6IlFLSnB2dWs0XC9xelVveEM1dHhDTXlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVNMnVPQ3g5VFRHOVZLelAxVmkzSkc5QmhoUUNzSHR2QnpTVTliZ0pPZVY3eXJcL0VkTEVCd0I5K3pZYkM4VVJvSktFZk9WUXZHc0U3UGxFcGdMQlp5SjZybFVibkN4RkZaenBNdXhlTk5maz0iLCJtYWMiOiI4MmJhODg5NTM0ODdiOGRhZDhmNWZhOGUyZTAzMGExY2ZmMWVhNjk1ODFlMzcxMGZjYjNkZjY3OTA4NDZjMTlhIn0=
“Cuối cùng cũng đến hồi kết rồi sao? Cả đời tranh đấu, danh chấn lẫy lừng một phương, cuối cùng lại bị kẻ khác ám hại, lưu lạc tới đây, rồi bị nhân loại thừa cơ ám toán, phong ấn nơi này.”
Tiếng cười lớn quỷ dị vang lên, mụ già cười điên khùng, thân thể rung lên theo, tay chân như muốn rụng ra: “Tọa Sơn Khách, năm xưa ngươi nhân cơ hội ta bị trọng thương mà phong ấn ta tại nơi đây, để ta bị phong ấn bào mòn mà chết từ từ. Nào ngờ đâu ngươi đã chết không biết bao lâu rồi, mà ta vẫn lê lết sống đến ngày hôm nay haha...”
“Cái thế lực ngươi gây dựng nên tên Tọa Sơn tông gì đó kia, nhìn bề ngoài thì cường đại nhưng thực chất yếu kém không chịu nổi, haha là báo ứng đấy. Năm xưa phong ấn ta tại đây, ngươi đâu biết rằng ta vẫn có thể dùng chút không gian chi lực, đưa người khác từ bên ngoài vào đây, và cũng có thể đưa họ trở ra.
..Truyền thừa của ta không hề bị đứt đoạn, đã có kẻ kế thừa rồi, hơn nữa hắn lại là một phần tử trong cỗ thế lực thối nát của ngươi đó Tọa Sơn Khách à khè khè khè...”
Đột nhiên thân thể mụ ta mềm nhũn, ngã ngửa ra sau, hơi thở đã tắt, khí tức mơ hồ hoàn toàn biến mất. “Chuyện quan trọng nhất chính là đưa ngài an toàn rời khỏi đây, thuận lợi thâm nhập vào môi trường của nhân tộc, mụ già này đã thực hiện được. Sau này ngài đi đến một bước nào, có thực hiện được sứ mệnh đó hay không, phải dựa vào chính sự cố gắng của ngài rồi.”
Trong căn mật thất cao cấp nhất tại Nhạc địa viện, thân ảnh người thanh niên dung mạo bình thường, vẫn đang trong quá trình trùng kích bình cảnh. Tại cánh tay trái của hắn, có một chiếc giáp tay màu đen tuyền, một tồn tại trong đó tên là Ma Quân, lúc này không hiểu sao nổi lên cảm giác nao nao trong lòng, nhưng vì A Diệt đang trong thời khắc quan trọng, nên y thức thời im lặng.
Ngày qua ngày, nguyên lực quanh thân Diệt Chúng Sinh càng biến đổi kì dị hớn, đột biến không ngừng, một vài tia phát tán ra có dấu hiệu muốn ngưng thực, nhưng không thành công. A Diệt như một kẻ đã mở ra được cánh cửa của nguyên, hơn nữa bước được một chân qua đó, nhưng nửa thân thể còn lại vẫn bị kéo lại ở bên kia, chưa thể đi qua được hoàn toàn.
Sâu trong nguyên cầu, thần thức hắn đang điên cuồng, trong mắt ngoài bức tường vững chắc phía trước ra, không còn thứ gì khác. Hắn gầm lớn, hai tay liên tục vung lên, chỉ huy vô số bổn nguyên lực công kích lên bức tường đó, khiến nó đi đến tình trạng rặn nứt trên diện rộng như bây giờ.
Thân thể thoát phàm hoàn toàn, đã có thể chứa đựng nguyên lực của cảnh giới phía trên, nhưng nguyên lực thì chưa, chúng vẫn đang giữ tại dạng lỏng, chỉ có một vài tia nhỏ đã có chút đọng lại thành thể rắn mà thôi.
Đúng lúc này, sau 5 tháng bế quan luyện hóa dược lực Tạo Hóa đan, thêm gần một tháng trùng kích bình cảnh, công pháp Đình Bích quyết đã đạt tới viễn mãn tầng đầu tiên sau hơn bốn năm tu luyện. Hiện giờ nguyên lực của hắn đã có năng lượng mộc thuộc tính tứ phẩm đỉnh giai chân chính, thân thể tự động phóng thích ra luồng nguyên lực lục sắc hùng hậu, bàng bạc không thôi.
Từ nơi hắn đang ngồi, vô số nguyên lực lục sắc phát tán ra, bên trong mơ hồ trông thấy hình dáng vài nhánh cây, cành cây dài ra sau đó đơm hoa, những đóa hoa nở rộ rất đẹp, hình ảnh mơ hồ mà trông cũng có lúc như thật.
Thời gian không chờ đợi ai bao giờ, một tháng nữa qua đi, lúc này Diệt Chúng Sinh xem như đã 29 tuổi rưỡi rồi. Thân ảnh hắn vẫn ngồi im bất động tại chỗ, tay đã ngừng bấm quyết từ lâu, thân thể như một bức tượng đá.
Tại đan điền, nguyên cầu hiện giờ ở im bất động, không chút giao động nào từ sâu bên trong phát ra, ma cầu quay xung quanh đã trở lại tốc độ bình thường, nhưng không lâu sau dị động nổi lên. Bên ngoài, bầu không khí trong mật thất đang trầm lặng, bỗng nhiên bị phá vỡ bởi vô số luồng khí lục sắc, từ thân thể A Diệt đang mạnh bạo phát tán ra.
Mặt nền xung quanh nơi hắn ngồi bị phủ xanh, vô số cỏ dại mọc lên xung quanh thân thể hắn, những cành đình bích dẻo dai uốn lượn, không biết từ đâu xuất hiện, vươn lên tận trên cao, sau đó đơm hoa, vô số đóa ngọc lan nở rộ, đủ mọi màu sắc, khiến cảnh tượng nơi đây như nhiễm sắc xuân!
Vững trãi nở ra đóa hoa vàng, vỹ ngạn dựa dẫm màu tím đen, bên kia trồi ra đóa kim tử, trên ngọn thẹn thùng đóa hồng lan, hạ cành chớm nở khoe sắc đỏ, đung đưa xuất hiện vài nhánh xanh, trắng bạch duyên dáng sáng cao sang, phong phú ngọc lan nhiều hình dạng, muôn màu muôn sắc hiển hóa ra.
Thân ảnh trẻ tuổi ngồi giữa những cành đình bích uốn lượn, đang nở ra vô số đóa ngọc lan đủ mọi màu sắc, lúc này, chỉ thấy khóe miệng hắn khẽ mỉm cười.
.................
Ma tu quỷ đạo hành động lắng xuống chưa được bao nhiêu năm, gần đây đã bộc phát mạnh bạo hơn, một số vùng thuộc địa bàn của những thế lực nhất lưu, không ngờ còn bị chúng quấy rối. Vài tháng nữa, Tam đại phái chuẩn bị mở một cuộc càn quét quy mô lớn, người tham gia là những trưởng lão cùng vô số đệ tử tinh anh.
Vì cuộc càn quét sắp tới, diễn ra vào đúng khoảng thời gian Tọa Sơn tông mở cuộc khảo hạch tuyển chọn đệ tử nội môn, diễn ra thường niên 5 năm một lần. Nên đợt khảo hạch lần này, đã được tổ chức sớm hơn thường lệ năm tháng, hôm nay đã là ngày thứ mười đám tân đệ tử nhập môn rồi.
Tại Nhạc địa viện, có không ít tân đệ tử tập chung tại đây, tranh nhau thuê mật thất để tu luyện tăng tiến tu vi, cứ mỗi khi có lứa đệ tử mới nhập tông, thì mấy tháng sau đó cơ hồ mật thất nơi này luôn kín người. Không chỉ có đám tân đệ tử mà ngay cả các đệ tử lâu năm cũng tới, ma sĩ ngày càng hoành hành bá đạo hơn, nên ai nấy đều gấp rút tu luyện, muốn bản thân mạnh lên nhiều hơn nữa.
Những đệ tử tranh nhau thuê mật thất tại đây đều thuộc thế gia có tiếng, nguyên thạch không thiếu. Chứ đám đệ tử không thuộc gia tộc mạnh, lấy đâu ra nguyên thạch để đến đây thuê, như A Diệt năm xưa khi mới nhập tông, cơ hồ không đặt chân tới nơi này bao giờ.
Trước những dãy mật thất cho đệ tử Luyện Nguyên cảnh, có không ít người chờ đợi, một khi có phòng trống, bọn họ sẽ lập tức nhảy vào chiếm chỗ liền. Có kẻ ngồi xếp bằng tranh thủ tu luyện, cũng có nhiều tên xúm lại nghị luận với nhau.
“Ngươi có thấy tại cái dãy mật thất cao cấp nhất kia, có một gian đã rất lâu rồi chưa mở ra không?” Một tên thiếu niên hỏi kẻ đứng bên cạnh.
Nghe vậy gã kia liền đáp: “Ta nghe sư huynh nào đó nói, từ nửa năm trước đã thấy gian mật thất đó trong trạng thái này rồi, chưa hề thay người một lần nào!”
“Ôi trời ơi, chẳng lẽ gia hỏa trong đó là kẻ tự kỉ à? Mà cũng nhiều nguyên thạch gớm nhỉ, mật thất tại dãy đó mỗi tháng những 3 nguyên thạch trung phẩm đấy.”
Nữ tử bên cạnh nghe vậy liền giơ một ngón tay lên trước miệng: “Suỵt, các người bàn chuyện này ít thôi, có thể thuê được mật thất tại dãy đó lâu như vậy, rất có thể là vị sư huynh cao cường nào đó, có thân phận cực cao đấy, đừng để cái mồm hại cái thân.”
Thanh niên khác nghe vậy cười khẩy đáp: “Thân phận cao đến đâu, cũng làm sao so sánh được với người có đại thế gia làm hậu thuẫn chứ. Vài hôm trước Bạch Huyễn sư huynh đã rất bất mãn với kẻ trong đó rồi, một mình độc chiếm mật thất cao cấp lâu như vậy, tới khi kẻ đó đi ra, chắc sẽ phải chịu không ít khổ sở!”
Khi nữ tử này định đáp lại lời gì đó, thì đúng lúc cánh cửa của gian mật thất kia mở ra, sau 8 tháng phong bế kín kẽ. Tất cả mọi người đang chờ đợi tại đại sảnh nơi đây, ai nấy đều không hẹn mà cùng hướng ánh mắt tới phía đó, tiếp sau, con ngươi của tất cả co rút lại.
Một luồng khí tức bàng bạc phát tán ra, khiến mấy gia hỏa ở gần gian mật thất đó nhất bị đẩy lui lại vài trượng, ai nấy đều toàn thân đổ đầy mồ hôi. Chỉ thấy con đường từ cửa gian mật thất đó ra tới đại sảnh, được trải một thảm cỏ xanh, không biết tại sao có thể mọc tại phía trên nền đá.
Thân ảnh một nam tử bề ngoài chừng mười tám, đôi mươi, dung mạo bình thường, da có chút ngăm đen, hai tay chắp ra phía sau, ung dung nhàn nhã bước ra. Người này mặc y phục đệ tử nội môn thông thường, nhưng phong thái vô cùng phiêu dật, khí chất nội liễm, nhưng khí tức thì không ngừng tuôn trào ra, tạo nên cảm giác không giận mà uy.
Hắn đặt chân tới nơi đâu, là nơi đó có vố số nhánh đình bích đâm trồi vươn lên, rồi đơm cành nở ra những đóa hoa tươi ngát. Trông thấy thân ảnh đó, tất cả mọi người nơi đây đều cả kinh, nhiều kẻ còn sợ hãi vì trước đó bản thân đã nói ra những lời bất kính. Sau một hồi hoảng hốt, cả đám đệ tử này, từ thiếu niên cho tới già lão, đều vội vàng hướng đến người thanh niên kia mà cung kính thi lễ.
Vô số tiếng nói đồng thanh vang lên giữa đại sảnh: “Chúng đệ tử ra mắt sư thúc!”
Thanh niên phiêu dật đó khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng phiêu du như một đóa đình bích ngọc lan, sau đó gật đầu tiếp nhận những lời chào của đám đệ tử trước mặt.
[Diệt Chúng Sinh: Hiển Hóa cảnh – sơ kì.]