Trong một sơn cốc u tĩnh, giữa trung tâm có một cây linh thảo đứng sừng sững, toàn thân mang màu vàng nhạt, không ngừng phát tán ra hương thơm ngào ngạt.
Tại vùng ven sơn cốc, có hai thân ảnh một nam một nữ đang loay hoay bố trí một tòa pháp trận to lớn, phải mất không ít thời gian thì họ mới hoàn thành. A Diệt phủi tay rồi đưa mắt nhìn nữ tử xinh đẹp bên cạnh, nói: “Giờ tại hạ sẽ đi dụ ma thú thủ hộ gốc linh thảo đó đến đây, Hàn nguyên hữu nhớ điều động pháp trận đúng thời điểm đấy.”
“Diệt huynh yên tâm, thϊếp thân nhất định sẽ không làm huynh thất vọng.” Nữ tử kia liền mỉm cười chắc chắn đáp.
Sau đó, thân ảnh hắc y ngự khí bay tới gần gốc linh dược tại vùng trung tâm sơn cốc. Nơi đây vẫn phi thường tĩnh lặng, không có bất kì chuyện gì phát sinh, cho tới khi họ Diệt chỉ còn cách linh thảo chừng một trượng.
“Gào!” Một tiếng gầm rống uy hϊếp vang lên, theo sau âm thanh đó là một thân ảnh cự thú to lớn, từ một cái hố sâu lao lên. Đầu ma thú này có thân hình như tê giác, toàn thân màu nâu đen, to lớn hơn con người rất nhiều, đôi mắt nó đỏ ké đầy sát khí, nhìn chằm chằm nhân loại trước mắt.
Cảm ứng kĩ càng một phen, A Diệt tự tin cười nói: “Thì ra chỉ là một đầu súc sinh tam giai đỉnh phong, làm ta cứ lo xa quá.”
Nói rồi hắn tức thì lao tới muốn đối chiến với đầu ma thú kia, thanh chiến đao trong tay vần vũ, hai thanh phi đao Huyền giai bay lượn huyền ảo. Lập tức một người một thú giao tranh dữ dội, từng đòn tung ra đều muốn lấy mạng đối phương, trận chiến ngày càng kịch liệt.
Từ xa chứng kiến tràng cảnh A Diệt trực diện chiến đấu với đầu ma thú đáng sợ kia, Hàn Thanh Bình không khỏi hâm mộ: “Ma thú trong đây hung hãn hơn ma thú đồng giai bên ngoài không ít, vậy mà Diệt huynh vẫn có thể chiếm ưu thế lớn như vậy, thật là lợi hại.”
eyJpdiI6IkduYlMxWjdLQWJRWHZUYmdDd2huckE9PSIsInZhbHVlIjoiM2ZhS2lPOXZBXC8xbDZpSm51THlOVU9mUTljTVlrS3ZMK3NJZHZWMk9XN3l0N0ZyZmcrdXYyXC9kYVZwczhcLzZ4YzV3QmE4cldEZm1qWkd4TkE1VFZCRUg2Q3NjSGlreWVlQTBjaWJueE4rV0hkejRMa3ZEYlpmcHpZSUNpTjJwQ0U3WXRLN0dSbWRkbkcxRmZwMjFLOHhcL3N6RHl5UjJwZUY4M3NmTjhHTk9lNnp4WFZBU1JCUnJoM0lBeTlVUUhqUTlKbTJCclBHNUVRYWh6YmpwN0Ztcmg5dmx6bytYWjd2dnRncEJaWFlxSVFGdGlYdTMzaHRRZTU0WnhlRHE1eVN6OU52cmErdDVndWoyallNUVdleEF3Q1ZtXC9FeU5aQVNrcGdxdmpBK0NzVEM2MjVFdElZaFo0NEQ0T1lsZ1R2dFZZdTlEQnd6NWVEM1wvY2h0aUZwdk9qVDJDSlZVSmFSdlwvS1wvOW40dGJmMGxPNjQ1Ym1iYU04ZytLYWh5dHhaSnZOdDJqY2FVK1Zqb1JYTDVDaWhHMkt1RTRLRUpFQjd2UDlRMURzY0xxZmcwUG1QUmFxalRvWkpyVEhnMGlKUEpNOUwwWDIyT1dMT0xQTFBWTXBLZ1pnam1ZczF6cEltbXhJdFwva052Q2pubmtmSTZWY1wvdU1Yc2Y2R2xRY2llclp1TmFlU3pEMFlsQ2xQU1NDOXhmQVExNll4blV2cERTeHZxaTVVbEw1amxCNVlmRStRd0VWSVRkdjhBWHkxc0hPMmlJcFdHNDRjZndsQkxxNmZHeGhhTnJRd3JldFNRZnFSdGFWUWxFQWU1U05QcFdQXC9rTjhMalUwd2VtVUVQclhWUW1jQUdpblp6MXhWM2VcL0ltaDVEenUzMjJHY1I0TjN2dVdCdDYyS25xVERNalpLWmY5b1Q3UFdrMDdQb05yeVJLYVlIbHpObmkwd3R3Z2pxeFhJUlwvSDNWQUdcLzNNMURGSlV5NXlucU1PQ0xXQnRicE51cVwvSlZxdkY4XC9RdjN1QlRVbXg4OXV4eml6RktjcHZcL1Y5dFhyeDhKaVFuNGhGbEVvSWRHdWowemhjUGtiUWFEN1NOaUtWbkw5d2dvSW1OeDdhazlGWUtWUHh2WExSYkZsVlBxU1ZoT0tlZ2xWd1JHbG56dzkrVTVFcUF1UFZnUFNcL3pVQTl5ZW16b1VVOXJkWEllbHgwQ3RcL1lUKzZjeHEyWEI3ZmhGU2pkQlpVWUoxc0xHSTBUamxwK0Npa2lzTkczMWJaWUdHYVhJa2V0RCs4NStjZnpuQ2E1N2Q2eTJMdVNFOHJVZWJKQmFUeDY2a3h1TjA3cEdIZVc5blhPdVwvRkxqZ1pHWUptMlM5MzJVNk5LUTBHQ1BLdHVzMnVvZVNHOWF4dGNFKzhocWdSQmErN045Y1VTZEphK20zK21ZWE9pZTFWM3Q4MEVlWSsxdk5yNWhCZWo5aVU3b1Z4aTgwQ2wyS3Brekh4eUJaOEJxUjhpTVN2bW0zZThUaFcwZ29UYVM3bXRNVGtvTk1mSTBrY0Q3ZHNIczhNcWtWc1NXVHRMNFZPYUpmT1FBTFwvOEQ1TFVsY0VyK2kzMTdUTGxoKzRWQk95MldWN1RnUFRhWE9PRlhjdVpRWGJRSmNUcmhKUlwvSmgzSHY0TW82U1d1S0lkU1FRbmV6SU5jSFF3c0U1aVwvdmQ0b2NlU3JBSSthZUJxWWZSXC8ybTg5XC9QYWZpSVE5K1QwUlR4N0lHclAxN3ZBUmV1elBOK0IwM0c3WDZIM1hGTjlFUDBwWEM1UzRoYWVUWFFQd0JreG9IMktZS2E1S1hxb3Y5VnJXMjV1Z3doaGZjNUx5VnlSQTBiXC9Gd0h0dmxuTUV6QnpWSmFSeXQwTGd6S2RxNzRYcDVXcWExMjBQMWxVUkhySDFPRFVuNU5EYWlJTTFQTUluWXZzYnRITzJOMmd4VUlhblFXMjk3Qmp0NjNrWG53U1FlNDVJR1Y2VUtiUUxLWjFsMlFhS1EyQUdNUm9lWjljUEVlaG5jTlwvRE5hbHp6UERvUWY2ZVZrQjRWTTE1R1Z4SFhMTFB1RGVHcE1cL05BeHlUV0pNdEtDNmZLcHF2OHM3ZWZpZUxzRnJPR1ZwZnF5bThcL3EwNTk4cU5lZ1hBYkUwcnAxd0dcL3NwXC80enQ1dFwvbkNPbHl0cFRGMTFCWHp5b2tZVHZRREsrV3N0ZEl3K2Zpc3pPblFDQlZ3Z2FycnRXSW95Y1dvdVdDblp4TitZSGxMNVByeXUzY2FxcWIrZGR2RzFuQUxyNDhGR1ZmVFJWNXp1RHhuRUlSWWQ5MG1ETjdzYmVUT1B4dnpxMEdWMVNoRm1QNzdXWkxFMTRieUNwQ0F6RmJCXC9zVU1GNTAyUU1cL2MyZjFOS0Y0Z0NhME5lXC93WE1TSXZRWmJKb1A0N3VpUmFtWTNwV0dwT2c3M1o1ZzExeE5Uc3pXM1haaEV3N1pyQ242amsyQUlKZlZFK3hrU0pvYTdEb1wvWmdxZXlDMVFWS3VJaWdtblpObFRqN2l0WVJsQ0dVS1U3UEk5UkFLUVdPd1psUXQ2bDlXT2pERFVuSDRra2xGbUJBUENQaHN0OUxhV3JxVmhDVEZ0V1U1dlwvQmhrT1ZPa2lJZ1JZckFFTVY2M2toM24ydUVWRUZ1Vzd0T0pkbFB1XC83cnJlZEZ5SENUb3JuWVcwUmNwYWpGdFVjNlhIaHpLMUtUUE1YNmZGR0JtZFIyc3FMc0V6MndaODl2bCs2MEV3YUFrbFoxS1c5MzFSNG10NjV2M2VZRHh6WFJZdHZFQkhJVjZXdTQrdTBpWHMxa3VKTDBGTUZLS1dGUFF1aFdvdlNGTnJlWWFtYVNBVktOemJ6QUx3eXFIQm92NTJ1SHluQzBOVDJBNkRsSUFzcnR2R3BSazIwaWZ1SzVjZlhYOFFhXC9aN204aGkySFNkcFVqSjVjRWxaWXVvbWRNNWtzS3BpZWNcLzFNUks0TEJobnpTa0pGR2JKTGVFb09sRGpTd25JdFwvaWZ0RTVSdlNWZTVKcXFrXC9zdkZqZ1RuZHFmeUo4dW41c1ptNUswNEw3XC91eVE5enNcL1wvNjRvOVNzR1h5WUp5OWdIMjZzamd5NGNCdnowUzA3VVJuRHdKQjVreXo5Qk9Ub2RYZmdGU2ZLVk1qbnBOYm84VTZpbkY5UWgwd3BHUDRpaUE2Q3ppVUNERWxKRjhzWldWTm5jVHZGWXZaZ0ZKMVBRdkdtZjhka1FPQ0MweldGQStzK0FSUEY4MVpjR0w0TmR0Tk5cL1E4ZHptTFBBeVwvMDJ0K2JkenVxT3NKY0Z5dXhsQUJ4dGZ5d3dJOFVYQ2k0OHZjeTJlbEo4MkpoMjdwSndmbjQxRUlSR1lTdWlEQjJpOVFMbVNxcDhcL3RnZjJrT1drbTFlNHduY080S25CVXVvb3ZrRGhxV01nTnR4Q3VWQldnY2MwN3RycXVWSndHaHpVeVwvTGU0PSIsIm1hYyI6IjNhNTM4OGQxOWVhMWJmOWM0ZTU5Nzk3NGFhNWUzZWYzNmJkNzcyYWY3NzVlZjVjNzMzZjk5ZmY3N2Q1N2IzMWMifQ==
eyJpdiI6IlJ3WVBiWGltNEduOWM4c0d6Y1UrV3c9PSIsInZhbHVlIjoiaHJIK1hGU1g1eHI4eloyaTk2MXZ1M1dkeE1ROFN0NUs2aDA5Tk5xQTF6c1R4QllKQ2ZYYVlPcllkejBcLzFlOWcrN1wveUlWYVF0T3JFUDA2Vm9xTlJXbUJoUjAyZVR4ZE4zMTQzYWx4K3M0az0iLCJtYWMiOiI1ZGFhYzllN2NhZGQ4OTI3Y2Q2MTI5NTI5MjM5YWQ3ZjJlOTY3OWI5MzUwNTM1NGJmNThmNzc2NDQzODMxZDVlIn0=
May mắn nữ tử xinh đẹp kia biết suy nghĩ, sau khi thu lại pháp trận, liền tới gần nơi hắn ngồi rồi cũng ngồi xếp bằng chờ đợi, không hề có ý gây hại cho hắn, cũng không hề tới gần gốc linh dược trước. Không lâu sau A Diệt đã khôi phục được hơn chín thành nguyên lực, hai người liền cùng nhau đi tới vùng trung tâm, nơi gốc linh thảo vẫn đang đung đưa cành lá theo từng cơn gió.
“Gốc Hy Thiêm này là trung phẩm linh dược có trong yêu cầu của các tông môn, Diệt huynh hãy nhổ lấy rồi tạm thời cất giữ đi, đợi sau khi chúng ta thu hoạch đủ tất cả ba gốc linh dược sẽ phân chia cũng chưa muộn.” Mỹ nhân họ Hàn mỉm cười đề nghị.
A Diệt nghe vậy chỉ khẽ cười gật đầu, sau đó tiến tới cẩn thận nhổ gốc linh dược này lên, rồi nhanh chóng cất vào trong một chiếc nạp giới có khả năng dưỡng mộc. Xong việc, hắn vừa phủi tay vừa hỏi: “Hàn nguyên hữu không sợ tại hạ sau khi thu hoạch đủ ba gốc linh dược, sẽ bỏ chạy ngay sao?”
“Diệt huynh thực lực cao cường, trên đường đi gặp ma thú nhảy ra tấn công, đều do một tay huynh tiêu diệt, nên để linh dược ở chỗ huynh là an toàn nhất. Hơn nữa thϊếp thân cảm thấy huynh sẽ không phải loại người xấu đâu, ta rất có lòng tin với huynh đó.”
Nghe câu trả lời này, A Diệt cũng chỉ biết cười cười vuốt sống mũi, đúng thật hắn sẽ không khốn nạn đến mức chiếm lấy toàn bộ số linh dược mà bỏ đi. Sau đó hai người tiếp tục phi hành, đi theo phương hướng mà khối kì thạch trong tay Thanh Bình chỉ đến.
Nơi thứ hai cũng là một sơn cốc âm u, cách sơn cốc ban nãy chừng ba mươi dặm, tại đây có một cây Xuyên Khung, linh dược nằm trên yêu cầu cần thu hoạch của tông môn. Nơi này có hai đầu ma thú đồng loài thủ hộ, chúng có tu vi tam giai đỉnh phong. Từng con yếu hơn chút so với ma thú thủ hộ tại sơn cốc đầu tiên, nhưng hai con hợp lực thì mức độ nguy hiểm tăng lên nhiều.
A Diệt phải toàn lực xuất thủ, kết hợp giữa kĩ năng chiến đấu cùng kĩ nghệ pháp trận. Nữ tử họ Hàn cũng nhanh chóng bố trí ra một pháp trận công kích tầm xa, sau đó thôi động trận pháp tấn công hai đầu ma thú kia, hỗ trợ cho họ Diệt. Lần này phải mất thời gian gần một bữa cơm, hai người mới có thể đưa hai đầu ma thú kia đi theo tử thần, trên mặt ai nấy đều lộ rõ sự mệt mỏi.
Sau khi khôi phục, thu lấy gốc Xuyên Khung rồi cất vào nạp giới có gốc Hy Thiêm, hai người một nam một nữ này lại tiếp tục lên đường. Hai sơn cốc vừa rồi, ngoại trừ linh dược ra, các loại thảo dược cũng có không ít, mà theo thỏa thuận thì tất cả thảo dược đều thuộc về Thanh Bình, nên lúc này cô ta đang vui vẻ vì đã thu hoạch được nhiều thảo dược quý hiếm.
Nơi cuối cùng nằm rất xa sơn cốc ban nãy, cách vài trăm dặm, hai người phi hành còn không ít lần bị ma thú ven đường tập kích, phải đến khi trời gần tối mới tới được mục tiêu. Vừa chỉ đến địa điểm thứ ba cũng là cuối cùng, khối kì thạch trong tay Thanh Bình liền vỡ vụn, hệt như một người lính dũng cảm, khi đã hoàn thành xong sứ mệnh thì mỉm cười mà hy sinh trên chiến trường.
Hai người ngồi xếp bằng tại một nơi an toàn để khôi phục nguyên lực tiêu hao khi phi hành, không lâu sau mới tiến vào trong vùng thung lũng tĩnh mịch. Cả khu vực này âm u đen tối, gây cho người ta cảm giác thấp thỏm khó chịu, A Diệt không hề hấn gì nhưng nữ tử họ Hàn đã có chút lo sợ trên mặt.
Trải qua một hồi tìm kiếm, hai người đều kinh ngạc khi nhìn tới đầm lầy giữa vùng thung lũng này. Tại trung tâm đầm lầy, có hai đóa hoa giống với hoa sen, đang tỏa ra quang mang nhu hòa, vươn mình đứng thẳng giữa hồ. Hai đóa hoa đó mang vẻ đẹp không dính bụi trần, mọc lên giữa đầm lầy đầy bùn bẩn, mà toàn thân không mang mùi bùn.
Mỹ nhân Thanh Bình phấn khởi kích động nói: “Tốt quá rồi Diệt huynh, không ngờ nơi này lại có tới hai gốc linh dược, hơn nữa đều là Thục Mẫu Sen, linh dược rất có giá trị!”
A Diệt nhíu mày suy tư, trong lòng hắn cảm thấy có gì đó không ổn, trầm ngâm chốc lát mới lên tiếng: “Chưa chắc có chuyện tốt như vậy đâu! Thường thì linh dược khi sinh trưởng cần hấp thu rất nhiều nguyên khí trong thiên địa, nên trong phạm vi vài chục trượng quanh nó sẽ chẳng có một gốc thảo dược nào sống được, chứ đừng nói là linh dược khác.”
Nghe vậy, họ Hàn như đã hiểu ra ý tứ của hắn, sắc mặt trầm xuống, nói: “Diệt huynh nói rất có lý, cùng một vùng mà có hai gốc linh dược mọc tự nhiên không phải hiếm, nhưng chúng phải mọc cách nhau ít nhất mấy chục trượng, để tránh tranh đoạt nguyên khí lẫn nhau. Mà hai đóa Thục Mẫu Sen kia lại có thể sinh trưởng ngay cạnh nhau như thế, đúng là có điểm kì quái!”
Tạm thời chưa truy xét chuyện này vội, hai người cấp tốc bố trí ra một tòa đại trận, có khả năng vây khốn cả ma thú tứ giai trong thời gian ngắn. Thục Mẫu Sen là linh dược thượng phẩm, hơn nữa còn có hai đóa, hai người đều cho rằng khả năng rất lớn ma thú thủ hộ tại nơi đây có tu vi tứ giai.
Sau khi bố trí thành công trận pháp, A Diệt ngự khí bay vòng vèo khắp cái thung lũng này, nhưng không hề phát hiện ra chút khí tức của một đầu ma thú nào. Cuối cùng khi không còn chờ đợi được nữa, hai người đã quyết định thử thu lấy một gốc linh dược.
A Diệt không dám trực tiếp bay ra giữa đầm lầy mà nhổ gốc sen lên, trước hết hắn thử chưởng khống mấy thanh phi đao, bay xung quanh hai gốc linh dược kia, đôi lúc còn có vài thanh bắn xuống dưới nước, xem có công kích trúng thứ gì hay không.
Linh dược muốn thu hoạch, cách đơn giản nhất là phải trực tiếp dùng tay nhổ lên, không thể từ xa cách không nhổ lên hay dùng bảo cụ cắt lấy được. A Diệt chỉ huy đống phi đao bay loạn giữa đầm lầy, mục đích chỉ để xem có ma thú nào đang trốn phía dưới hay không mà thôi, nếu có, chắc chắn chúng đã ngoi lên đánh bay hết mấy thanh phi đao đang làm loạn rồi.
Khi không phát hiện ra bất kì điều gì khả nghi hay gây nguy hiểm, họ Diệt đã ngự khí bay ra giữa đầm lầy tối đen, chuẩn bị thử nhổ lấy một đóa Thục Mẫu Sen. Đứng ngay sát bờ hồ, nữ tử họ Hàn đang có vài cây trận kỳ bay quanh người, chúng có thể phóng ra công kích bất kì lúc nào, nếu như thấy A Diệt gặp nguy hiểm.
Hai bàn tay nắm chặt ngay phía dưới đóa sen, sau đó dùng sức kéo mạnh lên, khi không thấy nhấc được gốc linh dược lên chút nào, A Diệt liền dùng sức mạnh hơn để kéo lấy. Đột nhiên, thời khắc này, trong thâm tâm hắn cấp tốc nổi lên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt, lông tóc toàn thân dựng đứng, như cảnh báo cho hắn tử vong đang đến rất gần!