“Cậu chủ, Văn Quân là bạn gái của cậu Hác! Thứ quan trọng như vậy, giao cho cậu Hác, ngộ nhỡ… thì đúng là được không bằng mất! Dù sao…”
Tây Môn Kiếm lo lắng nhìn cậu chủ nhà mình, Văn Quân là Điện Thiểm, người muốn giết cậu chủ, Tây Môn Kiếm không thể không lo lắng!
“Không sao, làm theo lời của tôi đi! Văn Quân không nhúng tay được vào việc này, Hác Hiên là người thông minh, một khi khiến Hác Hiên nghi ngờ, Văn Quân sẽ bị động! Cô ta muốn giết tôi, không có Hác Hiên, cô ta không thể tiếp cận được tôi! Đợi sau khi tôi diệt nhà họ Tư Mã rồi tìm Văn Quân tính sổ, các anh phái người theo dõi chặt, đừng để cô ta lặng lẽ chuồn khỏi Yên Kinh”.
Khi nói đến cuối cùng, toàn thân Đông Phương Hạ phát ra sát khí băng lạnh! Đông Phương Hạ sẽ không tha cho Văn Quân, cho dù cô ta là bạn gái của anh em mình, Đông Phương Hạ vẫn sẽ giết! Quan trọng là chỗ Hác Hiên, Đông Phương Hạ không thể để anh em của mình bị tổn thương, bị người ta che mắt hoàn toàn không biết gì.
“Vâng, Tây Môn tuân lệnh! Cậu chủ, phía ngoại ô phía Đông, cậu cẩn thận một chút”.
“Ừm ừm, mau đi đi! Đừng chậm trễ thời gian”.
Trong lúc Đông Phương Hạ nói chuyện với Tây Môn Kiếm, Trình Thành cũng coi như đã quen biết mấy người Trương Vũ Trạch và A Phi! Đột nhiên, Trình Thành thấy Dạ Ảnh ở một bên không nói gì, giống như không nhìn thấy mình, anh ta đảo mắt và cười đi đến!
“Cô em Dạ Ảnh, nhìn thấy anh sao không chào! Ha ha, mấy năm không gặp, cô em lớn lên không ít, còn mê hoặc lòng người hơn ngày xưa!”
Dạ Ảnh nhìn nụ cười không mang ý tốt của Trình Thành, cô ấy trừng mắt nhìn Trình Thành, lạnh giọng nói: “Trình Thành, mấy năm nay anh vẫn không hề thay đổi! Cái miệng vẫn thối như vậy!”
“Cô em Dạ Ảnh, cô em còn chưa hôn anh Thành, sao biết anh Thành miệng thối! Cô em thật biết đùa”, Trình Thành cười âm hiểm.
“Có phải anh muốn tìm cái chết mà ngại nói không, Trình Thành! Anh còn ăn nói lung tung cẩn thận tôi giết anh”, sát khí của Dạ Ảnh ập thẳng vào Trình Thành, người dám trêu chọc cô ấy mà không khiến cô ấy động sát khí, ngoại trừ Đông Phương Hạ, bất kỳ ai cũng đừng mơ.
Trình Thành cảm nhận được sát khí của Dạ Ảnh, bĩu môi, ông ổng nói: “Anh Trình tôi muốn chết mà ngại nói, nhưng cô không đánh thắng được tôi”.
“Anh… tôi không đánh thắng được anh? Thế cậu chủ thì sao! Năm đó không biết là tên khốn nào bị cậu chủ phạt quỳ, nhịn đói mấy ngày liền, anh Thành, anh biết là ai không? Haizz… mấy năm không về, cũng quên mất tên khốn rùa đó là ai rồi”.
Dạ Ảnh vừa nói đột nhiên bật cười! Cô ấy biết thân thủ Trình Thành cường mạnh, cô ấy không đánh thắng được, dùng vũ lực để uy hiếp, không có tác dụng gì! Thế nên chỉ đành mang cậu chủ nhà mình ra, vòng vo vài câu nhắc đến chuyện mà Trình Thành tuyệt đối không bao giờ nhắc đến, nhân cơ hội mắng Trình Thành là tên khốn rùa!
Trình Thành nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Dạ Ảnh, anh ta thật bực bội trong lòng: “Cô em Dạ Ảnh, cô em đừng không có việc gì mà mang cậu chủ ra đàn áp anh Thành mà! Dù nói thế nào, anh Thành cũng là một người đàn ông, ít nhiều cũng giữ chút thể diện chứ, a… bây giờ chúng ta nói về chúng ta, không nhắc cậu chủ! Đúng rồi, cô em Tiểu Ảnh, mấy năm nay các cô sống có tốt không! Sao tôi không thấy Dạ Phong và Anh Hồ”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất