Hợp Cửu Bất Phân - Ngư Sương (full)

Ads


Kỷ Vân Hân mang đến ảnh hưởng quá lớn, khiến Giản Yên hầu như không chìm vào giấc ngủ được, nàng nằm ở trong lều, xung quanh tối mịt, bên ngoài tiếng gió rít gào, càng ngày càng khiến cho toàn bộ bên trong chăn đệm đều ấm áp.

Tổ chương trình đều phát cho tất cả nghệ sĩ một chiếc chăn đơn, đem không gian ngủ trong lều chia ra làm hai, cho nên nói là cùng nhau trụ ở trong một cái lều, nhưng kỳ thực vẫn là từng người ngủ riêng không đụng chạm gì đến nhau.

Đương nhiên, ngoại trừ Giản Yên bên này, hai người bọn họ còn ôm nhau hôn nhau trước khi đi ngủ.

Cảm giác vẫn rất tốt, rất tuyệt như cũ, không giống với cái hôn môi của đêm hôm đó trong ký ức, đêm nay Kỷ Vân Hân càng thêm ——càng thêm khiến cho lòng người ta ngứa ngáy.
Rất muốn hôn người kia, hoặc là bị người kia hôn, muốn hòa vào cùng người kia, hoặc là, bị người kia hòa vào.
Giản Yên trở mình, ánh trăng bên ngoài rọi vào trong lều, nhưng mở mắt ra trước mặt vẫn là một mảnh tối hề hề, cái gì cũng đều không nhìn thấy, nàng đè xuống cảm giác sung sướng từ từ lan tràn ra ở đáy lòng kia cắn môi cười, vẻ mặt ôn nhu.
Nếu như vẫn tiếp tục như vậy.
Thật ra cũng không xấu.
Giản Yên đang nghĩ như vậy thì nghe thấy âm thanh của một tiếng run đột ngột vang lên, là tiếng động truyền đến từ điện thoại, vào tình thế như vậy, lại cực kỳ rõ ràng.

Giản Yên giống như có cảm giác tiếng run kia ở ngay bên tai, sau đó điện thoại được bắt máy: "Tôi nghe."
Là giọng nói của Kỷ Vân Hân, Giản Yên phát hiện người kia nhìn qua thì lập tức nhắm mắt lại.

Kỷ Vân Hân ngồi dậy, sợ tiếng ồn của điện thoại làm ảnh hưởng đến Giản Yên nên sau khi bắt máy liền quay đầu nhìn xem, dưới ánh sáng yếu ớt từ điện thoại, khuôn mặt Giản Yên bình tĩnh, hô hấp bằng phẳng, nàng thở phào một hơi hỏi: "Có chuyện gì?"
"Kỷ tổng, tôi không liên lạc được với Lạc tổng." Trên đầu Phó Cường chảy ra từng giọt mồ hôi.

Hai ngày nữa chính là ngày trọng đại hạng mục N2 khởi công, mà quyền phụ trách tất cả đều giao cho Lạc Thời, nếu như không liên lạc được thì sẽ bị trì hoãn, trong một ngày công ty liền phải chịu tổn thất đến mấy phần trăm cổ phiếu.

Lúc trước đẩy ra hạng mục N1 các cổ đông đều cảm thấy không thích hợp, vô cùng cấp tiến và mạo hiểm, thế nhưng Kỷ Vân Hân dựa vào sức lực của một người chống đỡ được hết thảy các tranh luận, cũng vào một năm sau đó thì đạt được thành công lớn, trực tiếp để lãi xuất hàng năm của công ty chi nhánh tăng lên đến gấp sáu lần, điều này cũng khiến các cổ đông buông tay cho Kỷ Vân Hân.


Nhưng cũng có một thỏa thuận, mà thỏa thuận này, chính là Kỷ Vân Hân ký cùng với các cổ đông, tuy rằng bây giờ hạng mục đã chuyển giao cho Lạc Thời, nhưng nếu có bất kỳ sai sót nào, Kỷ Vân Hân vẫn khó có thể tránh khỏi chịu trách nhiệm, huống hồ chi công ty cũng không thể chịu nổi tổn thất như vậy.

Kỷ Vân Hân cũng biết được những gì trong đấy, nàng hỏi: "Không phải ngày hôm qua Lạc tổng còn ở công ty chi nhánh hay sao?"
"Từ buổi chiều hôm nay đã không liên lạc được rồi." Phó Cường vẫn đang theo dõi hạng mục N2, cũng biết tổn thất trong đó có bao nhiêu to lớn, vì lẽ đó hắn cũng đều sốt ruột hơn so với ai khác: "Kỷ tổng, nếu không ngài quay về đây trước đi?"
Cứ để cho hạng mục N2 thuận lợi khởi công trước là được.
Kỷ Vân Hân đứng ở bên ngoài lều, gió lạnh thổi vù vù, thổi bay vạt áo của nàng, thổi đến áo ngủ của nàng bị xốc lên.

Người khác không biết, nhưng bản thân Kỷ Vân Hân biết rõ ràng nhất, nàng tiêu tốn biết bao nhiêu tâm huyết và tài chính ở trên hạng mục N2, hầu như đều là để toàn bộ công ty chi nhánh gánh vác, nếu có tổn thất gì, công ty chi nhanh có chống đỡ được hay không thì không nói, chỉ riêng tiền bồi thường, thì đã là vài tỷ.

Hạng mục N1, N2 vẫn luôn là nàng tự tay đem giao ra, nhưng mà ngay cả bản thân nàng cũng không nghĩ tới, năm nay sẽ phát sinh một cái bất ngờ như vậy.
Đến cùng vẫn là do bản thân cân nhắc không chu toàn.
Kỷ Vân Hân đứng ở dưới tán cây, nàng nhìn chằm chằm chồi non mới vừa mọc ra từ cành cây ở trước mặt, cuối cùng nói rằng: "Cứ tiếp tục ổn định thêm hai ngày."
"Hai ngày?" Phó Cường nói: "Nhưng hai ngày sau chính là ngày khởi công N2, kịp không ạ?"
Kỷ Vân Hân đưa tay ngắt đi chồi non mới vừa ló dạng, ánh mắt hơi lạnh lẽo xuống: "Kịp."
Phó Cường nghe bên kia phân phó gật đầu liên tục, thỉnh thoảng ghi chép cái gì đấy.

Dưới bóng đêm, giọng nói của Kỷ Vân Hân lạnh lẽo, sau khi nàng nói xong tiếp tục hỏi: "Đều nhớ rõ hết chưa?"
Phó Cường có một loại ảo giác công ty chi nhánh sắp đảo trời, làm thần sắc của hắn cũng dần kéo lên lạnh lẽo: "Đều nhớ rõ hết rồi."
Kỷ Vân Hân sau khi tắt điện thoại đi không có lập tức trở lại trong lều, nàng nhìn chằm chằm chồi non trên tay một lát cuối cùng ném xuống đất, xoay người rời đi.
Giản Yên ở trong lều chờ Kỷ Vân Hân trở về nghe được sau lưng có tiếng động nhẹ nhàng, nàng không có quay đầu lại, hương thơm mát lạnh thuộc về Kỷ Vân Hân truyền đến, nàng rũ mi mắt.
Là vì chuyện của công ty đi.

Vừa rồi nàng nghe thấy người ở đầu dây điện thoại bên kia gọi một tiếng Kỷ tổng, hẳn là có chuyện gì gấp.

Giản Yên biết rõ vào lúc này bản thân mình có quyền quang minh chính đại hỏi thăm, thế nhưng nàng lại một mực không mở miệng được.
Nàng không muốn hỏi người kia về chuyện của công ty, nàng không muốn nghe người kia đàm luận về công việc, đó là một loại bài xích từ bản năng, chỉ cần nhắc tới công việc thì lập tức nàng sẽ nghĩ đến đoạn ngày tháng bị người kia lạnh nhạt.

Những gì nàng nói với Kỷ Tùng Lâm một chút cũng không sai, nàng thật sự không có dũng cảm như trước nữa, nàng sợ bản thân mình bị Kỷ Vân Hân vì công việc mà bỏ lại lần thứ hai, cho dù chỉ là trong lời nói, nàng cũng không thể chịu đựng được.
Trong lều rất yên tĩnh, càng ngày càng khiến cho gió lạnh ngoài cửa sổ càng thêm lạnh lẽo.

Giản Yên không ngủ được trở mình, cánh tay buông xuống bên người bị người ta nhẹ nhàng nắm chặt, giọng nói người kia rất trầm nói: "Ngủ đi, chị không có đi."
Chỉ cần một câu nói, nước mắt Giản Yên liền không nhịn được như đê vỡ mà tràn ra ngoài, nàng xốc chăn của bản thân lên tiến vào trong chăn của Kỷ Vân Hân, hai người ôm lấy nhau.

Kỷ Vân Hân vừa mới ra ngoài, vì lẽ đó trên người còn có sương lạnh, mà trên người Giản Yên lại rất ấm, nàng ôm rất chặt, đem độ ấm truyền đến trên người Kỷ Vân Hân, hai người ma sát lẫn nhau, rất nhanh mỗi cơ thể đều nổi lên ấm áp.

Kỷ Vân Hân không có lộn xộn, dưới bóng đêm ánh mắt của nàng càng thêm đen bóng, Giản Yên vùi đầu ở trong ngực nàng, có ấm áp rơi vào trên da thịt nàng, từ từ lạnh lẽo, Kỷ Vân Hân vỗ vỗ phía sau lưng Giản Yên: "Đừng khóc, chị không có đi."
Giản Yên ôm eo của Kỷ Vân Hân giọng nói nghẹn ngào phát ra: "Kỷ Vân Hân, nếu như lần này chị lại bỏ lại tôi lần nữa, tôi sẽ thật sự không để ý tới chị."
Kỷ Vân Hân ôm chặt Giản Yên, đem nàng chôn ở trong lòng, một tay ôm lấy bả vai nàng, một tay đặt ở trên bụng nàng, nhẹ nhàng khẽ xoa: "Sẽ không."
Yên Yên à.
Chị không nỡ.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, mà tình yêu nàng đối với Giản Yên càng ngày càng sâu, sâu đến mức mọi cử động của Giản Yên đều sẽ ảnh hưởng đến tâm nàng, một hơi thở bất ổn, nàng liền có thể nhận ra rõ ràng được.
Em ấy không có ngủ, em ấy tỉnh rồi, em ấy đang sợ hãi.

Kỷ Vân Hân tự nhận bản thân mình không phải là một người yêu thích hợp, thế nhưng nàng sẽ cố gắng học tập, những gì người khác có, nàng cũng muốn cho Giản Yên có hết tất cả, những gì người khác không có, nàng cũng muốn cho hết tất cả.
Giản Yên được Kỷ Vân Hân động viên tiếng khóc dần dần biến mất, hai người vẫn như cũ ôm chặt lẫn nhau.

Vừa rồi chỉ lo phát tiết tâm tình, bây giờ ổn định lại Giản Yên mới phát hiện ra tư thế của hai người không đúng cho lắm.

Bởi vì hai người đều mặc áo ngủ khi đi ngủ, tuy rằng không phải là chất vải mỏng manh, thế nhưng khẽ động thì vạt áo sẽ nhấc lên phía trên, da thịt ở phần eo của hai người đều lộ ra dán vào nhau.

Da thịt vốn dĩ lạnh lẽo của Kỷ Vân Hân, bây giờ tựa hồ như nhiễm phải hơi ấm của nàng, dần trở nên ấm áp, hai tay nàng ôm lấy eo Kỷ Vân Hân, vùi đầu vào trong lồng ngực, tràn đầy một mảnh hương thơm mát lạnh.

Hai chân nàng còn bị Kỷ Vân Hân kẹp lấy, tay Kỷ Vân Hân vừa hay lại đặt ở trên bụng nàng, dùng sức từ từ nhẹ nhàng xoa xoa mang đến dòng điện, cảm giác tê dại dễ dàng xâm nhập vào da thịt của nàng, xông thẳng lên đến tận trên đầu.
Kỷ Vân Hân không nghe thấy tiếng khóc của Giản Yên nữa mà chỉ cảm thấy hơi thở của người kia rối loạn đi rất nhiều, vốn dĩ nàng chỉ đơn thuần là quan tâm đến tâm tình của Giản Yên, bây giờ cũng đã yên tĩnh lại, nhưng trong cơ thể đột nhiên có chút khô nóng không khống chế được.

Người trong lòng chính là người nàng yêu nhất, hai người lại còn ở trong tư thế ám muội như này.

Lòng bàn tay của Kỷ Vân Hân từ vạt áo Giản Yên lẻn vào, đặt ở trên phần bụng đã hơi nhô ra, hình như nàng cảm nhận được có một sinh mệnh ở bên trong trùng hợp đang nhảy nhót, cảm thấy rất thần kỳ, cũng cảm thấy rất biết ơn.

Lòng bàn tay nàng dán vào bụng Giản Yên, sau đó chậm rãi đi xuống, vào lúc đụng tới xương hông thì cơ thể Giản Yên cứng đờ.
"Chị đừng cử động."
Lòng bàn tay của Kỷ Vân Hân dán vào da thịt nóng hổi của Giản Yên vẽ vời, giọng nói của nàng ở dưới bóng đêm không còn đàng hoàng trịnh trọng như trước, mà là đã ngậm một chút khàn khàn: "Chị không có cử động."
Giản Yên vươn tay nắm lấy tay nàng: "Này không phải là đang cử động sao?"
Kỷ Vân Hân dán vào bên tai nàng nói: "Chị cũng không muốn để cho nó cử động nữa, thế nhưng hình như nó không nghe lời chị nói, bằng không, em đánh nó đi."
Giản Yên bị nàng ngụy biện chọc cười, dưới bầu không khí yên lặng, cảm xúc của Giản Yên thay đổi hết sức rõ ràng.

Kỷ Vân Hân nhận ra được Giản Yên đang hài lòng, nàng thở phào một hơi, tiếp tục ở trên khối da thịt này của Giản Yên xoa xoa vẽ vời, mãi cho đến khi Giản Yên đột nhiên kéo tay nàng ra, đặt ở trên khóe môi trừng phạt cắn một cái.

Kỷ Vân Hân bị đau kêu lên, Giản Yên hỏi: "Đau lắm sao?"

Rõ ràng nàng đều không có cam lòng dùng sức cắn, Kỷ Vân Hân vẫn như cũ dán vào bên dái tai của nàng, giọng nói hơi trầm nói: "Không đau, có thể cắn chị một cái nữa không?"
Giản Yên nhìn thấu được ý xấu của Kỷ Vân Hân, cố ý sượt sượt cử động ở trong lòng Kỷ Vân Hân, hai chân còn ma sát trên bắp đùi Kỷ Vân Hân, ống quần nàng đã cuốn lên đến đầu gối, chân của hai người liền dính chặt vào nhau.

Động tác của Giản Yên rất nhẹ nhưng lại không thể coi thường, loại tư thái vừa vô tình lại vừa cố ý trêu chọc càng khiến cho con người ta không chịu được.

Trước mắt là bóng tối, nhưng Kỷ Vân Hân giống như có thể nhìn thấy cảnh tượng Giản Yên đang nằm nhoài trên người mình, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi phát ra ánh sáng lộng lẫy, giống như một hòn ngọc quý giá.

Lồng ngực nàng nhấp nhô liên hồi, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, trong cơ thể như có một dòng nước ấm đang ồ ồ chuyển động, giống như muốn dâng trào ra ngoài.

Sau khi nhận thấy được cơ thể của Kỷ Vân Hân phát ra tín hiệu thì Giản Yên liền cố gắng nắm lấy ngón tay của Kỷ Vân Hân, đặt lên ở bên môi, duỗi đầu lưỡi ra liếm vài cái, còn dán vào bên tai của Kỷ Vân Hân phát ra vài tiếng hừ nhẹ, mê hoặc đến cực điểm, trong chớp mắt kích thích cảm giác của người kia!
Hô hấp của Kỷ Vân Hân hỗn loạn, nàng rất muốn ôm chặt Giản Yên, hôn lên mỗi một tất da thịt trên người Giản Yên, tưởng tượng màu sắc của hòn ngọc kia, muốn tiến vào bên trong, muốn nghe thấy Giản Yên mềm mại gọi tên nàng.

Đầu ngón tay của Kỷ Vân Hân khẽ run, nàng mới vừa đưa tay ra muốn ôm Giản Yên thì lại rơi vào một khoảng không, Giản Yên lui người về phía bên cạnh, đưa mắt nhìn Kỷ Vân Hân nói: "Kỷ tổng, ngủ ngon."
Kỷ Vân Hân vốn chỉ muốn an ủi Giản Yên nhưng không nghĩ tới bị trêu chọc ngược lại đến mất khống chế không kiểm soát được hành vi, tiếng kêu nhẹ nhàng của Giản Yên vẫn còn lưu lại ở bên tai, nàng thật sự rất muốn mò Giản Yên kéo về, cố định Giản Yên vào trong ngực, hôn đến nghẹt thở!
Nhưng mà chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Giản Yên đã đi ngủ rồi.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn, Kỷ Vân Hân mở đèn ngủ ở trên đầu lên, ánh đèn màu vàng nhạt ấm áp không đến mức sáng sủa, góc nghiêng của ngũ quan Giản Yên đều được chiếu đến mờ ảo không rõ ràng.

Nàng từ trong chăn của mình bước ra ngoài tiến vào trong chăn Giản Yên, không có lộn xộn, không có làm bất cứ chuyện gì, nàng chỉ nghiêng người, một tay chống đầu, dịch chăn về phía Giản Yên nhiều hơn một chút, cầm lấy hai tay Giản Yên thả vào trong chăn, cuối cùng nàng ở trong chăn tìm kiếm phần bụng dưới của Giản Yên.

Không chen lẫn bất kỳ động chạm nào, động tác khinh nhu triền miên.

Ánh mắt Kỷ Vân Hân cũng ôn hòa lại, nàng nhìn về phía Giản Yên, đem tay ở trong chăn vươn ra ngoài vén tóc mái lên thay cho Giản Yên, lộ ra ngũ quan xinh đẹp, nàng nhìn chằm chằm gương mặt đấy một lát mới nhỏ giọng nói: "Yên Yên, ngủ ngon."
Vốn dĩ Giản Yên đang ngủ hai tay lại chui ra từ trong chăn, treo lên ở trên cổ Kỷ Vân Hân, cả người dựa về phía bên người nàng, vùi đầu vào trong lòng nàng, khuôn mặt kề sát ở trên ngực êm dịu, xúc cảm mềm mại, Giản Yên nhỏ giọng nói: "Vân Hân, ngủ ngon.".


Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement