Hợp Cửu Bất Phân - Ngư Sương (full)

Ads


Triệu Khinh nhận được tin nhắn của Hạ Ý còn tưởng rằng hắn biết mình sai, dù sao không phải người ngu thì đều có thể nhìn ra được mục tiêu lần này của hắn chính là Giản Yên, thậm chí bữa cơm này, cũng là bởi vì Giản Yên.

Nàng đã chuẩn bị tốt tâm trạng làm một cái vai phụ, không ngờ lại còn nhận được một cái tin nhắn như thế này, nàng nhíu mày trả lời: Vậy thì hay quá.
Thuận thế trèo lên trên là chuyện mà nàng am hiểu nhất, bất kể nguyên nhân của hắn là gì đi chăng nữa, chỉ cần nàng có thể ngồi lên trên nữ chính là được, mà đoán cũng có thể đoán được, khẳng định là do Giản Yên từ chối Hạ Ý nên hắn mới thay đổi tâm ý.

Cũng có thể hiểu được, cái vòng tròn này có trắng có đen, có một người như nàng, thì cũng có một người như Giản Yên.

Quan điểm tiếp thu của mỗi người có thể không giống nhau, kỳ thực không có gì đáng trách, chỉ có điều danh tiếng sẽ có sự khác biệt mà thôi, mà nàng, không để ý nhất chính là danh tiếng.
Triệu Khinh ngồi ở trên ghế lướt Weibo, trùng hợp nhìn thấy chương trình [ Tuần trăng mật ] đang hot gần đây tung ra video hậu trường, trong đó có một số phân cảnh về Giản Yên và Kỷ Vân Hân được tổ chương trình đặt biệt trích ra, vừa chiếu đến phân đoạn này, kênh chat liền nổi điên lên, trực tiếp bình luận đầy một trang.

Ngón tay nàng nhấn vào trên thanh tua video, tua nhanh về phía sau, lúc đang tua nhanh thì ánh mắt nhìn thấy một bóng người xuất hiện, nàng lập tức buông tay ra.

Video là đang chiếu hình Giản Yên và Kỷ Vân Hân thế nhưng Vu Duyệt đứng ở ngoài cách xa mấy mét vô tình lọt vào ống kính, hình như là nàng đang đứng trước cửa một căn nhà cong người nghịch hoa nghịch cỏ, khoảng cách khá xa, nhưng quang ảnh vừa đủ, đem thân hình của nàng lờ mờ lưu vào trong ống kính, còn có một chút nét đẹp mông lung.

Triệu Khinh ấn xuống nút tạm dừng, nhìn chằm chằm bóng người mờ ảo này vài giây rồi cười cười, mà cùng với nụ cười mê hoặc lòng người lúc bình thường kia thì không giống, cái nụ cười yếu ớt này rất nhạt, giống như xuất phát từ sâu trong nội tâm, vì yêu mà cười.
Cách đó không xa có mấy người nghệ sĩ đang ngồi nhỏ giọng tán gẫu ở cùng một chỗ, bọn họ vừa nhấc đầu lên thì nhìn thấy dáng vẻ Triệu Khinh cười yếu ớt không khỏi nói rằng: "Nghe nói vừa rồi Triệu Khinh muốn lại đây cùng với Hạ tổng, nhưng Hạ tổng lại không muốn."
"Phỏng chừng lần này cô ta không bắt được nữ chính rồi."
"Nữ chính chắc là Giản Yên đúng không?"
"Nếu như tôi là cô ta, tôi mới không cười nổi đây."
"Yên tâm đi, cô mới không phải là cô ta a, cô đâu có không biết liêm sỉ giống như cô ta đâu." Thanh âm bọn họ cười lên lớn dần, Trương đạo diễn liên tiếp nhìn về phía đồng hồ, ngay lúc hắn ngồi không yên muốn đứng lên thì cửa phòng khách bị mở ra, tất cả mọi người đưa mắt nhìn sang, nhưng mà đi đầu tiên, lại không phải là Hạ Ý.
Hạ Ý đi ở bên cạnh Kỷ Vân Hân nói: "Kỷ tổng, mời tới bên này."
Trương Tố Nhân đang nhìn Kỷ Vân Hân thì đưa mắt nhìn về phía phó đạo diễn bốn mắt nhìn lẫn nhau, hai người một mặt đều ngơ ngác, ngay cả vẻ mặt của những người khác ở trong phòng khách cũng đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Ý đi tới bên cạnh Trương Tố Nhân, thấy Trương Tố Nhân vẫn còn trợn mắt ngoác mồm thì giới thiệu: "Vị này chính là Kỷ tổng ở Kinh Nghi, ông chắc cũng không xa lạ gì, còn vị này chính là Trương đạo diễn, Trương Tố Nhân."
Trương Tố Nhân lập tức phản ứng lại, hắn vội vội vã vã chào hỏi: "Kỷ...!Kỷ tổng chào ngài, nghe qua đại danh đã lâu."
Tính ra trên thực tế mà nói thì những người ngồi ở đây đối với ba chữ Kỷ Vân Hân thật sự là nghe qua đại danh đã lâu, cái tên này mang theo Kinh Nghi tạo ra vài cái kỳ tích, cũng làm cho Kinh Nghi thành công chiếm lấy một nửa giang sơn giới giải trí, vì lẽ đó mọi người tất nhiên sẽ không xa lạ gì, thế nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới sẽ được tận mắt nhìn thấy người thật.

Ở trong thế giới của bọn họ, Kỷ Vân Hân chính là một người cao cao tại thượng, không thể trèo lên tới được, đừng nói là ngồi ăn cơm cùng một phòng, chính là thấy rõ một mặt, cũng đều là vinh hạnh cho bọn họ.

Vì lẽ đó những người đang ngồi ở đây ngoại trừ trợn mắt ngoác mồm thì chính là ngoác mồm trố mắt, bốn phía tĩnh lặng, chả khác nào bị người ta ấn xuống nút tạm dừng, thậm chí ngay cả bầu không khí cũng đều không lưu thông nổi.
Mấy người nghệ sĩ phía trước còn đang tán gẫu nắm tay lẫn nhau một mặt không dám tin tưởng nhưng cũng có một phần hưng phấn, lại không dám kêu lên một tiếng, chỉ dám ngây ngốc nhìn Kỷ Vân Hân cách đó không xa.
Kỷ Vân Hân đứng bên cạnh một cái ghế, Hạ Ý kéo ghế ra mời nàng ngồi xuống, còn vừa nói chuyện bồi vào: "Trên đường tới đây gặp được Kỷ tổng, mời ngài ấy cùng nhau lại đây ăn một bữa cơm, mọi người không cần gò bó, Kỷ tổng rất hiền hoà."
A ——
Hiền hoà??? Trong cái vòng này người nào mà không biết Kỷ Vân Hân được xưng là cương trực công chính, công minh vô tư, không trộn lẫn tư tình, thậm chí ngay cả toàn bộ cấp cao của Kinh Nghi cũng đều khó chơi như nhau, muốn bấu víu quan hệ, thấy sang bắt quàng làm họ là chuyện không thể.

Cũng bởi vì như thế, Kỷ Vân Hân ở trong mắt của tất cả nghệ sĩ đều là một người thần bí, mà bây giờ nhân vật thần bí này lại vạch khăn che mặt ra ngồi ăn cơm cùng với bọn họ ở trong một phòng khách, quả thực giống như là mơ vậy, có một người nghệ sĩ không nhịn được khều khều người ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nhéo tôi một cái, nhìn một chút xem tôi có phải là đang nằm mơ."
Người ngồi bên cạnh nàng mạnh mẽ nhéo nàng một cái, dưới bầu không khí yên lặng bay lên một tiếng "Rít" nhẹ nhàng.


Kỷ Vân Hân ngồi ở trên ghế, Hạ Ý sắp xếp Giản Yên ngồi ở bên cạnh nàng, còn bản thân hắn thì lại đi tới bên cạnh Triệu Khinh, đợi đến khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, Hạ Ý nói: "Có thể mang món lên."
Trương Tố Nhân giống như tỉnh khỏi đại mộng, hắn để trợ lý đi ra ngoài gọi phục vụ mang món ăn vào.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra được đây là dáng vẻ của một buổi tiệc chúc mừng buổi thử vai mới vừa kết thúc, mọi người ăn cơm đều không dám lớn tiếng, nói chuyện giao lưu cũng đè thấp giọng nói hết mức, mà ở cái bàn ăn Kỷ Vân Hân đang ngồi, Hạ Ý đang điều tiết bầu không khí.
"Kỷ tổng, nghe nói [ Nhất Mộng ] sắp sửa quay xong?" Hạ Ý cười lên yếu ớt.
Kỷ Vân Hân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đến đĩa gà cay ở trước mặt Hạ Ý, khoảng thời gian này nàng ít nhiều gì cũng biết được một chút sở thích của Giản Yên, hơn nữa nàng đã tra ở trên mạng rất nhiều, biết được khi mang thai thì mẹ đứa bé sẽ thay đổi khẩu vị, nàng một bên vừa chuyển động mâm tròn vừa gật đầu: "Ừm."
Gà cay chuyển tới trước mặt, Giản Yên ngửi thấy được mùi thơm mê người không nhịn được duỗi đôi đũa ra, mà Kỷ Vân Hân ngồi ở bên cạnh nàng lại một chút cũng không nhúc nhích, chỉ là lúc đang tán gẫu cùng với Hạ Ý thì tình cờ chuyển động cái mâm tròn trên bàn.
"Đáng tiếc chúng tôi bên này chỉ là một nhà sản xuất nhỏ, nếu không phải vậy thì chúng tôi cũng muốn được hợp tác cùng với Kỷ tổng đây." Hạ Ý cố ý thăm dò, ánh mắt rơi vào trên người Kỷ Vân Hân, nhìn xem phản ứng của nàng.

Kỳ thực câu nói này là trộn lẫn nửa trắng nửa đen, hắn muốn hợp tác thì không giả, bên Kỷ Vân Hân có tài nguyên tốt nhất, có tuyên truyền tốt nhất, có công quan tốt nhất, thậm chí còn có một đài truyền hình độc lập.

Thế nhưng nếu như thật sự muốn hợp tác đầu tư, hắn sẽ không chọn bộ phim này, hắn nói như vậy đơn giản chỉ là muốn nhìn phản ứng của Kỷ Vân Hân một chút, dù sao thì hắn cũng đã bị Kỷ Vân Hân lạnh nhạt rất lâu rồi.
Kỷ Vân Hân giương mắt nhìn hắn, ánh mắt không hề sắc bén giống như dĩ vãng, đuôi lông mày ôn hòa, thần sắc bình tĩnh, động tác nàng tao nhã gắp lấy đĩa rau nói: "Muốn hợp tác, sau này sẽ có cơ hội."
Hạ Ý cười lên: "Đúng vậy."
Giản Yên ngẩng đầu mắt nhìn Hạ Ý, lại dùng đáy mắt liếc Kỷ Vân Hân, cuối cùng nàng cúi đầu ăn cơm.

Hiện tại Kỷ Vân Hân hoàn toàn sờ trúng khẩu vị của nàng, những món ăn được chuyển tới đều là những món nàng thích ăn, biết rõ mình không thể ăn nhiều thế nhưng nàng vẫn không nhịn được gắp nhiều thêm mấy đũa, sau đó thì có chút no căng bụng.

Giản Yên ngồi ở trên ghế có chút không thỏa mái động đậy cơ thể, dạ dày trướng đến khó chịu, nàng một tay phủ lên trên bụng nhìn mọi người nói: "Thật xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chuyến."
Vừa bước ra khỏi phòng khách Giản Yên liền không nhịn được muốn nôn mửa, nàng cố gắng nén xuống cảm giác không ổn ở dạ dày chậm rãi đi tới phòng vệ sinh, trên hành lang tình cờ có vài người đi qua, vẻ mặt đều rất vội vã.

Nàng đi không nhanh, nhưng hầu như là một mực nhắm thẳng đi đến phòng vệ sinh, sau khi tiến vào nàng cũng không có lập tức bước vào bên trong phòng vệ sinh riêng mà là rửa mặt ở trước bồn rửa tay.

Gần đây phản ứng nôn nghén của nàng càng ngày càng nghiêm trọng, có lúc ăn xong thì đã lập tức nôn ra, cũng không biết có phải là do tiền kỳ đứa nhỏ này quá ngoan nên bây giờ mới biết tạo phản hay không, nàng cúi đầu ánh mắt ôn nhu nhìn về phía bụng, trong ánh mắt còn có mấy phần sủng nịch.
Giản Yên rời đi khoảng chừng năm, sáu phút Kỷ Vân Hân cầm điện thoại di động đứng lên, nàng nói với Hạ Ý: "Thật xin lỗi Hạ tổng, tôi đi nhận điện thoại."
Hạ Ý vội vội vã vã nói: "Kỷ tổng xin cứ tự nhiên."
Kỷ Vân Hân hướng về phía hắn khẽ gật đầu rời khỏi phòng khách, trên hành lang có một đám người vừa mới bước ra khỏi phòng khách, bọn họ túm năm tụm ba đứng chung một chỗ.

Nàng không có trực tiếp đi đến phòng vệ sinh mà là đứng yên tại chỗ khoảng hai phút, ngay lúc mọi người hoàn toàn đi mất nàng mới đi tới phòng vệ sinh, mới vừa đi tới cửa phía sau có người gọi: "Kỷ tổng."
Kỷ Vân Hân quay đầu, đứng ở phía sau là Triệu Khinh.
Hai mắt phượng của Triệu Khinh nhìn trừng trừng Kỷ Vân Hân, Triệu Khinh lúc đi ra ngoài cố ý không mặc áo khoác, bộ ngực đầy đặn vô cùng sống động, vóc người đơn bạc lộ ra dưới chiếc váy càng tăng thêm nét yểu điệu, nàng vô cùng tự tin đi tới bên cạnh Kỷ Vân Hân, cười nói: "Kỷ tổng."
Kỷ Vân Hân cân nhắc tỉ mỉ vài giây, mở miệng nói: "Cô là?"
Triệu Khinh hít vào một ngụm máu suýt chút nữa thì đã phun ra ngoài, nàng ngượng ngùng ho nhẹ: "Em là Triệu Khinh, mới vừa cùng ngồi ăn cơm với ngài."
Kỷ Vân Hân hơi khẽ gật đầu: "Ừm, có chuyện gì?"
Phía sau Triệu Khinh có người bước qua, vô ý đụng phải người nàng, nàng lại giống như bị đụng ngã dựa người về phía Kỷ Vân Hân ở trước mặt.

Kỷ Vân Hân lui về phía sau hai bước, vẻ mặt lãnh mạc, Triệu Khinh nhìn thấy mình không đụng tới Kỷ Vân Hân cũng chỉ có thể vịn lấy khung cửa của phòng vệ sinh.
"Nơi này có rất nhiều người." Triệu Khinh cười khẽ nói: "Vừa rồi suýt chút nữa thì đụng phải Kỷ tổng."
"Thật ngại quá a."

Kỷ Vân Hân không có đáp lại, chỉ dùng ánh mắt hững hờ nhìn Triệu Khinh, đuôi lông mày lại treo lên vẻ sắc bén một lần nữa, nét mặt lạnh lẽo, rõ ràng là không muốn nhiều lời.

Triệu Khinh từng nghe nói về Kỷ Vân Hân một, hai lần, biết được tính khí trước giờ của nàng đều như vậy, lãnh mạc kiêu căng, không có tình người, cho nên nàng tiếp tục nói: "Làm Kỷ tổng tức giận rồi sao? Vừa rồi thật sự rất xin lỗi, nếu như Kỷ tổng không ngại, để tôi mời ngài ăn một bữa cơm bồi tội có được không?"
Loại chiêu này của nàng gần như là bách phát bách trúng, tuy rằng là bài cũ, thế nhưng tướng mạo của nàng quá mức đạt tiêu chuẩn, mà vốn dĩ những người kia cũng không phải là muốn ăn cơm, vì lẽ đó chỉ cần hẹn một cái liền thành công, nhưng Kỷ Vân Hân ở trước mặt thì lại lắc đầu: "Không cần."
"Ngài không thích dự tiệc sao?" Triệu Khinh nói: "Vậy chúng ta có thể..."
"Triệu tiểu thư." Giọng nói của Kỷ Vân Hân hơi trầm nói: "Tôi không thích cô mà thôi."
Triệu Khinh bị nàng nói trắng ra như vậy chặn ngang, một lát sau cũng đều không có hoàn hồn, sau lưng Kỷ Vân Hân truyền đến một âm thanh: "Làm phiền xin hai vị hãy nhường đường một chút."
Là Giản Yên, nàng mới vừa ra khỏi phòng vệ sinh riêng thì đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, là vô ý nghe thấy, nàng cũng không nghĩ muốn nghe trộm, chỉ là Triệu Khinh quá lớn mật, lại hẹn ở ngay trước cửa phòng vệ sinh, chẳng trách những nghệ sĩ ở phía sau sân khấu kia trào phúng Triệu Khinh cũng không sợ Triệu Khinh biết.

Nàng lúc trước còn cảm thấy kỳ quái, bây giờ đại khái cũng biết được tình huống là như thế nào, Triệu Khinh nghe thấy sau lưng có một giọng nói nghiêng đầu, nhìn thấy người là Giản Yên, vẻ mặt nàng cũng không hề có nửa phần xấu hổ, còn nhẹ nhàng cười chào hỏi: "Giản tiểu thư cũng ở đây."
Giản Yên nhàn nhạt gật đầu: "Ừm."
Nàng nói xong cúi đầu: "Hai vị cứ chậm rãi tán gẫu."
Kỷ Vân Hân nhìn bóng lưng Giản Yên rời đi không do dự bước theo, đáy mắt Giản Yên nhìn thấy Kỷ Vân Hân bước theo lạnh nhạt nói: "Kỷ tổng quay về sao? Hình như Triệu tiểu thư còn có chuyện muốn nói với chị."
Ánh mắt Kỷ Vân Hân rơi vào trên người nàng, mở miệng: "Chị không có gì để nói với cô ấy."
Trong nháy mắt, Giản Yên như nhìn thấy một Kỷ Vân Hân của quá khứ, ngực vừa chua xót lại vừa khó chịu, còn có một chút ngọt ngào không nói ra được.
Sau khi trở về phòng khách không được bao lâu thì mọi người đều muốn kết thúc, Hạ Ý vẫn chưa tuyên bố đến cùng sẽ chọn ai làm nữ chính, Trương Tố Nhân nói với Tô Tử Kỳ: "Tô tiểu thư, có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cô."
Tô Tử Kỳ biết đây nhất định là ý của Hạ Ý, nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đáp lại: "Được."
Hạ Ý sau khi thấy bọn họ đã tán gẫu xong mới bước lại gần hỏi Kỷ Vân Hân buổi chiều có muốn đi vào quán bar ngồi một hồi hay không, Kỷ Vân Hân khéo léo từ chối nói công ty còn có việc, Tô Tử Kỳ cũng kéo tay Giản Yên nói: "Buổi chiều còn phải ghi hình chương trình, vậy nên chúng tôi không quấy rầy nữa."
Hạ Ý và Trương Tố Nhân nhìn bọn họ khẽ gật đầu: "Đi thong thả."
Sau khi rời khỏi cửa nhà hàng ba người leo lên xe Kỷ Vân Hân, vẫn là Tô Tử Kỳ lái xe như cũ, nàng quay đầu nói: "Kỷ tổng, đưa ngài đi đến công ty trước sao?"
Kỷ Vân Hân nhìn Giản Yên: "Hai người đi đâu?"
Giản Yên không có trả lời, Tô Tử Kỳ nói: "Tôi muốn đưa Yên Yên đi làm một buổi kiểm tra cơ thể."
Kỷ Vân Hân không suy nghĩ nói bồi vào: "Đi bệnh viện đi."
Tô Tử Kỳ sau khi đáp lại liền nghiêm túc lái xe, không nói thêm gì nữa.

Mà ở hàng ghế phía sau Giản Yên và Kỷ Vân Hân cũng không có ngồi cùng một chỗ dựa vào nhau, giữa hai người có một khoảng cách.

Giản Yên vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của lá cây lướt qua khóe mắt nàng, giống như cưỡi ngựa xem hoa, những gì ở trước mắt hoàn toàn mông lung mơ hồ, không biết là xe chạy được bao lâu, lúc nàng buồn ngủ thì nghe thấy Tô Tử Kỳ nói: "Kỷ tổng, Yên Yên, đến nơi rồi."
Kỷ Vân Hân bước xuống xe trước, sau đó đi tới bên cửa xe của Giản Yên, Giản Yên không cần dùng lực cửa xe đã tự động mở ra, lúc nàng bước xuống xe thì mất đà bước về phía trước một bước, hai người đứng sát bên nhau, dựa vào rất gần, hơi thở dán vào nhau.

Chóp mũi Giản Yên tràn đầy hương thơm mát lạnh của Kỷ Vân Hân, dễ ngửi đến cực điểm, hương thơm mà nàng từng sáng nhớ chiều mong bây giờ lại mơ hồ có chút mê người.

Giản Yên nhịn xuống một chút, lui về phía sau nửa bước, sau lưng nàng chính là thân xe, Kỷ Vân Hân sợ nàng đụng phải liền kéo cổ tay nàng qua, cúi đầu nói: "Cẩn thận đụng vào."
Sắc mặt Giản Yên không tự nhiên, nàng trầm mắt: "Ừm."
Nhàn nhạt đáp lại sau đó nhìn thấy Tô Tử Kỳ đi tới bên cạnh hai người, Tô Tử Kỳ nhìn Giản Yên nói: "Chúng ta đi lên thôi."
Giản Yên cầm lấy thẻ thang máy ở trong túi xách đưa cho Tô Tử Kỳ, ba người một đường cùng bước vào thang máy, bác sĩ Lục vừa hay cũng đang chờ ở trong phòng làm việc, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa ngẩng đầu: "Vào đi."
Tô Tử Kỳ đẩy cửa ra: "Bác sĩ Lục."

Bác sĩ Lục đứng lên: "Tới rồi sao."
Tô Tử Kỳ dẫn theo Giản Yên bước vào phòng, mà sau lưng Giản Yên còn có một Kỷ Vân Hân bám đuôi theo sau.

Bác sĩ Lục nhìn thấy cảnh Kỷ Vân Hân lẽo đẽo theo sát ở sau lưng Giản Yên có chút bất đắc dĩ không nhịn được dương môi cười: "Đầy đủ một nhà rồi."
Giản Yên nghe ra trêu chọc bên trong giọng nói của bác sĩ Lục im lặng không nhắc đến: "Ngày hôm nay có làm kiểm tra không?"
"Tô tiểu thư đã nói với chị tình trạng gần đây của em, nếu đã đến đây rồi, thì đi làm một buổi kiểm tra đi." Bác sĩ Lục nói với Giản Yên: "Em đi đến phòng kiểm tra ngồi chờ chị trước."
Giản Yên đưa mắt nhìn Tô Tử Kỳ, hai người đi về hướng phòng kiểm tra, đi tới cửa thì Giản Yên nói: "Tô tỷ chờ em ở đây đi."
Tô Tử Kỳ gật đầu: "Được."
Giản Yên đi vào trong phòng kiểm tra một mình, ngồi ở trên giường kiểm tra, ngắm nhìn hai bên một chút, đều là những loại máy móc mà nàng nhìn không hiểu, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, bác sĩ Lục vẫn chưa qua đây.

Giản Yên cúi đầu một lúc lâu ánh mắt liếc nhìn về phía túi xách của mình, nàng thoáng nghĩ đến cái hộp mà Kỷ Vân Hân đưa cho mình ở trước mặt Hạ Ý, cũng không biết bên trong là cái gì.

Giản Yên biết rõ không nên tò mò thế nhưng nàng vẫn không nhịn được tìm kiếm cái hộp ở trong túi xách, mở ra, bên trong chỉ có một tấm ảnh chụp một người, người này là Kỷ Vân Hân, Giản Yên rất rất không hiểu cầm lấy tấm ảnh lật qua lật lại, ngay cả một chữ cũng đều không có, chỉ có mỗi một tấm ảnh lẻ loi.
Đây là ý gì?
Giản Yên có chút không hiểu.
Phía cửa truyền đến tiếng động, Giản Yên sau khi nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa lập tức cầm lấy tấm ảnh bỏ lại trong hộp, đem hộp cất vào trong túi xách, lúc bác sĩ Lục bước vào vẫn còn đang nói chuyện: "Ngược lại không thể qua loa bất cẩn, nhất định phải bảo đảm thời gian nghỉ ngơi."
Đi ở bên cạnh nàng là một Kỷ Vân Hân mà đáng lý ra nên đứng ở bên ngoài, người kia đáp lại nói: "Được, tôi biết rồi."
Giản Yên hơi kinh ngạc: "Làm sao chị lại vào đây?"
Bác sĩ Lục cười trả lời: "Chị để cho ngài ấy đi vào, có một số việc em làm không tiện, phải nói cho ngài ấy biết."
Đuôi mắt của Kỷ Vân Hân mơ hồ có chút điểm vui vẻ, nhìn chả khác nào là đang chuẩn bị thực hiện trò gian, Kỷ Vân Hân cười cười: "Ừm, đúng là như vậy."
Trước giờ tâm trạng của nàng đều là nội liễm, không bao giờ tiết lộ tâm tình ra bên ngoài, gương mặt bất kì lúc nào cũng đều luôn luôn nhạt nhẽo.

Giản Yên nhìn thấy tư thái này của Kỷ Vân Hân, lời nàng muốn cự tuyệt lại bị kẹt ở đầu lưỡi lặng lẽ quay ngược về cổ họng, cuối cùng thành ra không có nói gì.

Bác sĩ Lục bước lên kéo rèm lại, toàn bộ phòng kiểm tra trong tức khắc tối sầm đi, Kỷ Vân Hân đứng ở bên giường Giản Yên, Giản Yên nghe thấy bác sĩ Lục nói chuyện: "Nằm xuống kéo áo lên trên."
Bên cạnh có Kỷ Vân Hân, Giản Yên có chút không tình nguyện, nàng nằm ở trên giường sau đó xốc áo lên một chút, kéo vạt áo lên đến trên bụng mới dừng lại, bác sĩ Lục thấy thế đi tới bên cạnh nàng, đem áo của nàng kéo lên phía trên một cái, toàn bộ phần bụng dưới đều hoàn toàn lộ ra.
Gần đây Giản Yên đều mặc quần áo thể dục rộng rãi, vốn dĩ nàng đã gầy, vì lẽ đó cũng không có ai nhìn ra được là một người đang mang thai.

Mà giờ khắc này nằm ở trên giường bệnh, bỏ xuống một lớp áo, Kỷ Vân Hân liếc mắt liền nhìn thấy phần bụng dưới của nàng nhô ra, so với trước đây thì còn rõ ràng hơn rất nhiều.

Nghĩ tới cái thai này là một đứa bé, là con của mình và Giản Yên, Kỷ Vân Hân liền không nhịn được nắm chặt tay lại, nàng sợ mình nếu như không nắm chặt, thì đã nghĩ muốn sờ lên.
Máy siêu âm di chuyển khắp nơi ở trên bụng Giản Yên, hình ảnh hiện lên có chút mơ mơ hồ hồ, nhưng lại có thể ngờ ngợ nhìn thấy được hình dạng của một đứa bé, nhưng cũng không có rõ ràng lắm.

Bác sĩ Lục chỉ vào màn hình máy tính nói với Kỷ Vân Hân đây là vị trí nào, chỗ đó là cái gì, vẻ mặt của Kỷ Vân Hân nhìn về phía màn hình máy tính cực kỳ nghiêm túc.

Giản Yên nghiêng đầu thì nhìn thấy nàng đang nói chuyện cùng với bác sĩ Lục, hai người đàng hoàng trịnh trọng thảo luận hình ảnh ở trong màn hình, hiếm thấy khi nào ánh mắt của Kỷ Vân Hân cực kỳ nghiêm túc như vậy, nàng không nói gì nhiều, hầu như chỉ đều đang lắng nghe bác sĩ Lục nói chuyện.

Lại nói Giản Yên có thể cảm nhận rõ ràng được thái độ khi lắng nghe của nàng, nghiêm túc lại cẩn thận, cẩn thận lại tỉ mỉ, giống như phải đem mỗi câu nói của bác sĩ Lục nghe vào nhai nát thuộc lòng ở trong đầu, Giản Yên nhìn thấy Kỷ Vân Hân như vậy trái tim lại nổi lên một cảm giác lạ thường, như là bị kiến bò qua, xót ruột ngứa gan.
Toàn bộ quá trình kiểm tra đều là Kỷ Vân Hân bồi Giản Yên thực hiện, sau khi kết thúc xong xuôi thì bác sĩ Lục bị một cú điện thoại gọi đi ra ngoài, trong phòng kiểm tra chỉ còn dư lại mỗi Giản Yên và Kỷ Vân Hân.

Giản Yên sửa soạn tốt quần áo bước xuống từ bên giường, Kỷ Vân Hân ngay lập tức đỡ nàng, chỉ sợ nàng té ngã, Giản Yên đối đầu với bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của Kỷ Vân Hân cực kỳ không quen, nàng đẩy tay Kỷ Vân Hân đi: "Tôi không có chuyện gì."
Kỷ Vân Hân đứng ở bên cạnh nàng: "Kiểm tra xong thì trở về sao?"
Giản Yên gật đầu: "Ừm, kiểm tra xong thì cũng không còn chuyện gì nữa, có phải Kỷ tổng muốn đi đến công ty hay không?"

Kỷ Vân Hân nói: "Không đến công ty, chị bồi em trở về."
Tay Giản Yên đang kéo khóa kéo của áo khoác dừng lại, vẻ mặt nàng vẫn như bình thường kéo xong khóa kéo ngồi ở bên giường, thấy Kỷ Vân Hân còn đứng, Giản Yên nói: "Kỷ tổng cũng ngồi đi."
Kỷ Vân Hân nhìn ra Giản Yên là có chuyện muốn nói với mình, nàng ngồi ở bên cạnh Giản Yên nói: "Sao vậy?"
"Có phải là chị biết tôi đang nói dối?" Giản Yên nói thẳng, vẻ mặt thanh minh, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Vân Hân rất rõ ràng, Kỷ Vân Hân nhất thời không có phản ứng lại: "Hả?"
Giản Yên nói: "Lúc trước tôi nói tôi có người mình thích rồi."
Kỷ Vân Hân suy nghĩ vài giây gật đầu: "Yên Yên, chị không dám nghĩ ngăn cản..."
"Là tôi đang gạt chị." Giản Yên nhún vai, vốn dĩ nàng cũng không nghĩ tới Kỷ Vân Hân sẽ tin lời mình nói, lúc nàng rời khỏi Kỷ Vân Hân thì bên cạnh cũng không có cơ hội làm quen người khác, La Tinh và nàng là không thể, Vu Duyệt chỉ là bạn bè, tính đi tính lại, người thân cận nhất ở bên cạnh cũng chỉ có Tô Tử Kỳ.

Cho nên nàng cũng không có hi vọng gì Kỷ Vân Hân sẽ tin cái chuyện không rõ trắng đen kia của mình, thế nhưng ngày đó nàng nói ra như vậy không phải là để cho Kỷ Vân Hân nghe, mà là cho chính bản thân mình nghe.

Nàng sợ bản thân mình dao động, nàng sợ ý chí của bản thân không đủ kiên định, nàng sợ sẽ lại giẫm lên vết xe đổ, cho nên nàng ép buộc bản thân mình phải hết hy vọng, giả vờ như bản thân mình có thích một người nào đó.

Nhưng chuyện tình cảm nào sẽ như vậy, làm sao có thể giả vờ nói không yêu thì không yêu, nàng còn có thể cảm nhận rõ ràng được nhịp đập của bản thân mình tăng nhanh vì Kỷ Vân Hân, vì một câu nói của người kia mà vui sướng, vì hương thơm của người kia mà trắng đêm khó ngủ, cho nên nàng không có ý định tiếp tục lừa gạt bản thân mình nữa, mà là công khai đàm luận hết một lần cùng với Kỷ Vân Hân.
Kỷ Vân Hân nghe vậy vẻ mặt cũng không phải rất cao hứng, nàng chỉ lạnh nhạt nói: "Em muốn nói cái gì?"
"Tôi muốn nói là, chị có thể không cần tiếp tục quan tâm đến tôi như vậy nữa có được hay không?" Ánh mắt Giản Yên trong trẻo, phảng phất như ánh sao trời, chiếu sáng óng ánh, nàng không đợi Kỷ Vân Hân mở miệng lại tiếp tục nói: "Tôi thừa nhận tôi chưa hoàn toàn buông xuống được chị, cũng chưa hoàn toàn buông xuống được cái đoạn tình cảm kia, thế nhưng Kỷ Vân Hân, chị nói tôi nhát gan cũng được, nói tôi nhu nhược cũng được, tôi không dám yêu chị lại một lần nữa, tôi cũng không có dũng khí lại đi thử thất bại một lần nữa."
"Nếu như lần này không thất bại thì sao?" Kỷ Vân Hân nói: "Tại sao em không tin, là chị thật sự yêu em?"
"Tôi tin." Vẻ mặt Giản Yên kiên định nói: "Tôi tin bây giờ chị đang thật sự yêu tôi, tôi có thể cảm nhận được, thế nhưng tôi không thể cảm nhận được chị có thể duy trì tình yêu đó trong bao lâu."
"Vân Hân." Giản Yên gọi tên Kỷ Vân Hân lần thứ hai, trên mặt nàng thật sự rất vắng lặng, nàng lấy ra cái hộp mà Kỷ Vân Hân tặng nàng từ trong túi xách đưa lại cho Kỷ Vân Hân nói rằng: "Chúng ta đều không phải là con nít, cũng không còn ở cái tuổi trắng trợn không biết kiêng dè, tôi bây giờ cái gì cũng đều không muốn làm..."
"Vậy thì cái gì cũng không cần làm." Kỷ Vân Hân đánh gãy lời nói của nàng, hai mắt nhìn về phía Giản Yên nói: "Bắt đầu từ bây giờ, em cứ trở lại làm Giản Yên, một Giản Yên vui thì cười, không vui thì nổi nóng.

Yên Yên, em chưa từng có cái tuổi gọi là trắng trợn không biết kiêng dè, bởi vậy bây giờ em có thể trắng trợn không biết kiêng dè làm ra bất kỳ chuyện gì quá đáng với chị."
"Chỉ cần em nguyện ý."
Hai mắt Giản Yên ửng đỏ, nốt ruồi ở khóe mắt kia cũng nhiễm phải nét đỏ ửng, nàng chăm chăm nắm chặt lấy cái hộp, cái hộp ở trên tay nàng bị biến dạng, một góc của tấm ảnh bên trong lộ ra ngoài, nàng đem cái hộp đưa tới trước mặt Kỷ Vân Hân, giọng nói hơi thấp nói: "Nếu như tôi không muốn thì sao?"
Kỷ Vân Hân cúi đầu nhìn xung quanh cái hộp, một góc của một tấm ảnh bị lộ ra ngoài, nàng nhìn chằm chằm tấm ảnh đấy, giọng nói trầm trầm: "Yên Yên, em biết trong những món quà mà em tặng cho chị, chị thích nhất là cái nào không?"
Giản Yên giương mắt nhìn, hai con mắt tràn đầy bọt nước, ánh nước kiều diễm, Kỷ Vân Hân nhìn Giản Yên như vậy khóe mắt cũng không nhịn được bắt đầu đỏ lên, giọng nói của nàng không còn lạnh lẽo nữa, phát âm cũng không còn rõ ràng như trước nữa, Kỷ Vân Hân hít sâu cường ngạnh nói: "Là em."
"Em là món quà tốt nhất, mà chị nhận được trong đời."
"Nhưng chị lại không biết quý trọng giữ gìn, còn đánh mất đi món quà này, Yên Yên, bây giờ chị không phải đến để tìm món quà, chị là muốn đem bản thân mình biến thành một món quà tốt nhất, để tặng cho em."
Đùng!
Tâm Giản Yên tĩnh như mặt hồ đột nhiên rơi xuống một hòn đá, gợn sóng loang ra một vòng rồi lại một vòng.

Nàng không có nói gì, Kỷ Vân Hân đưa tay nhận lại cái hộp, những gợn sóng loang ra ở trong đáy lòng của Giản Yên chậm rãi khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.

Còn chưa kịp để nàng khôi phục hơi thở bằng phẳng bàn tay đã bị Kỷ Vân Hân nắm lấy, Giản Yên hơi kinh ngạc, nàng nhìn Kỷ Vân Hân mở hộp ra, lấy ra bên trong một tấm ảnh, tiện đà mở lòng bàn tay của Giản Yên ra, đem tấm ảnh đặt vào lòng bàn tay của Giản Yên.
"Yên Yên." Kỷ Vân Hân nắm chặt lấy mu bàn tay của nàng, nhẹ giọng nói: "Em nói cái gì em cũng đều không muốn làm, vậy thì cái gì cũng không cần làm, không cần thích người khác trước, em có thể chờ chị không?"
Lòng bàn tay của Giản Yên trong phút chốc thoáng như nặng ngàn cân, giọng nói nàng hơi run: "Chờ chị cái gì?"
Kỷ Vân Hân bọc tay nàng lại, khép chặt, giọng nói rõ ràng nói: "Chờ chị trở thành món quà tốt nhất để tặng cho em, nếu như đến thời điểm đó em vẫn không muốn, vậy thì cứ theo ý mà ném đi."
Ầm!
Tâm Giản Yên mới vừa bình tĩnh lại lập tức dậy lên vài gợn sóng, lăn lộn đến không dừng.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Vân Hân: Nhận lấy món quà này của chị đi, chị có ưu điểm khác biệt mà người khác không có.
Giản Yên: Ưu điểm gì?
Kỷ Vân Hân: Nhiều nước.
Giản Yên:....


Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement