Hợp Cửu Bất Phân - Ngư Sương (full)

Ads
Sau khi Giản Yên lên xe vẫn đang suy ngẫm câu nói cuối cùng vừa rồi của Vu Duyệt, lông mày nàng nhíu chặt, môi mân thẳng, biểu hiện nghiêm túc. Tô Tử Kỳ đang lái xe ở bên cạnh, đáy mắt lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nàng, nhìn thấy dáng vẻ nàng đang suy nghĩ vẫn không nhịn được hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Giản Yên hoàn hồn, nàng quay đầu: "Không có gì ạ."

Ánh chiều tà ngoài cửa sổ nhảy vào hằng lên trên người nàng, khiến vẻ mặt nghiêm túc của nàng nhạt đi rất nhiều. Trong xe tung bay một hương thơm thanh mát nhàn nhạt, Tô Tử Kỳ hiếm thấy điều chỉnh lại tư thế lái xe, một tay nàng tựa ở bên cửa sổ chống trên khóe môi, một tay khác thì lái xe. Trời nóng, nàng đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc vào một chiếc áo sơ mi mỏng manh, giờ khắc này tay áo đã được vén lên lộ ra cổ tay, da thịt trắng nõn, cổ tay tinh tế, còn đeo vào một chiếc đồng hồ màu xanh lam. Nàng trầm mặc vài giây lại nói: "Có phải là Duyệt Duyệt nói cái gì với em rồi không?"

Giản Yên nghiêng đầu, dưới ánh mặt trời nhỏ vụn, sắc mặt Tô Tử Kỳ có chút không tự nhiên. Trong trí nhớ của nàng, chỉ có những chuyện liên quan đến Vu Duyệt thì Tô Tử Kỳ mới có vẻ mặt như thế. Nàng không có gạt Tô Tử Kỳ, mấy giây sau gật đầu: "Có nói."

Nàng nói xong nhìn chằm chằm Tô Tử Kỳ, nghi ngờ nói: "Chỉ là Tô tỷ, em rất hiếu kì, bây giờ chị và Vu Duyệt, đến cùng là có quan hệ gì vậy?"

Vẻ mặt của Tô Tử Kỳ cứng đờ hai giây, có quan hệ gì sao? Đương nhiên là không có cái gì cả, vào giây phút nàng gửi cái tin nhắn kia thì đã chuẩn bị tốt hai người sẽ không còn liên quan gì nữa. Nhưng mà lòng người không phải như vậy, không phải cứ nói buông bỏ, thì có thể buông bỏ ngay lập tức. Khoảng thời gian này, nàng cố gắng không đi hỏi thăm tin tức về Vu Duyệt, cố gắng không giống như bình thường lăn qua lộn lại xem video về Vu Duyệt. Tuy rằng hiệu quả không lớn, nhưng vào tình thế hiện tại mà nói, đây là việc nàng có thể làm tốt nhất, không đi hỏi thăm, không đi quấy rầy. Nhưng đời trớ trêu, Vu Duyệt lại tới Kinh Nghi, lại tới cái đoàn phim này.

Hai người lại giống như là đang diễn một tuồng kịch hài, nàng mới vừa chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu lại từ đầu, thì tất cả lại bị quấy rầy toàn bộ.

Ở trong công ty, nàng sẽ theo bản năng chú ý hướng đi của Vu Duyệt, sẽ xem công ty điều đến người quản lý nào cho Vu Duyệt, ở trong đoàn phim thì càng không cần phải nói. Lúc trước khi ghi hình chương trình, nàng vẫn luôn phân tâm ở trên người Vu Duyệt, vất vả lắm mới không tiếp tục ghi hình nữa, nhưng bây giờ người này lại nhất quyết muốn tiến vào chung một đoàn phim. Chuyện này không phải là một tuồng kịch hài thì là cái gì?

Trong xe nhất thời yên lặng, mấy phút sau Tô Tử Kỳ nói rằng: "Không có quan hệ gì cả."

"Không có?" Chuyện này cùng với kết quả dự đoán trong đầu nàng không giống cho lắm. Giản Yên còn tưởng rằng hai người sẽ "nối lại tình xưa", coi như không phải là "nối lại tình xưa", thì ít nhất cũng sẽ nằm trong giai đoạn chữa lành mối quan hệ, dù sao Vu Duyệt đều đã gia nhập Kinh Nghi, thậm chí còn tiến vào chung đoàn phim rồi kia mà. Nàng cũng không phải là kẻ ngốc, không thấy được Vu Duyệt là vì ai mà gia nhập, nhưng câu nói "không có quan hệ gì cả" này của Tô Tử Kỳ, lại khiến cái đầu của Giản Yên cảm thấy nhức mỏi hai bên.

Nghĩ mãi cũng không hiểu được.

Tô Tử Kỳ không nói nhiều, nàng đưa Giản Yên đến Vi Anh Hoa Uyển sau đó nói rằng ngày khai máy sẽ quay lại đây đón Giản Yên. Kỷ Vân Hân đã chờ ở trước cửa, Giản Yên sau khi phất tay tạm biệt với Tô Tử Kỳ thì bước vào nhà. Thời gian dần muộn, hai người cũng không có ở lại trong nhà quá lâu, Giản Yên dọn dẹp lại một phen thay vào một bộ quần áo rồi mới lên xe cùng với Kỷ Vân Hân. Hai người ngồi ở hàng ghế phía sau, ánh mắt Giản Yên vẫn lén nhìn về phía Kỷ Vân Hân, mãi cho đến khi bị Kỷ Vân Hân bắt gặp lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Khuôn mặt Giản Yên đầy vô tội: "Không có chuyện gì á, chỉ là muốn ngắm chị một chút thôi."

Đôi mi thanh tú của Kỷ Vân Hân đột nhiên run lên: "Ngắm chị làm gì?"

"Ngắm xem chị lợi hại bao nhiêu, giỏi bao nhiêu."

Cái này -- là có ý gì???

Kỷ Vân Hân nghe xong lời nói của Giản Yên đầu óc lập tức mơ hồ, nàng vẫn chưa hỏi rõ thì hai người đã đến Kỷ gia. Đỗ Nhạn và Kỷ Tùng Lâm cùng đứng ở trong sân, hai người đang tán gẫu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cổng lớn, lúc nhìn thấy có xe chạy vào thì hai người đều nhìn sang. Sau khi xe ngừng lại ổn định, cửa xe mở ra, Giản Yên cúi đầu bước ra ngoài, Đỗ Nhạn lập tức nghênh đón, lại ngắm nhìn nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng nói rằng: "Đi chơi ở đâu?"

Trên mặt Giản Yên mang theo mỉm cười yếu ớt: "Dì à, tụi con chỉ là đi chơi ở gần đây một chút thôi."

Đỗ Nhạn kéo tay nàng qua: "Không phải là dì không cho con ra ngoài đi chơi, chỉ là cơ thể này của con quá gầy, cần phải bổ sung dinh dưỡng. Vân Hân con bé đấy cũng không biết chăm sóc con, lúc này dì mới không yên tâm."

"Lần sau có ra ngoài dì bồi con đi."

Đương nhiên Giản Yên biết Đỗ Nhạn là có ý tốt, trong lòng nàng đã xem Đỗ Nhạn giống như là mẹ ruột, nàng cười cười nói: "Dì, Vân Hân rất biết chăm sóc cho con."

"Con bé đấy chỉ biết đi làm thôi, không biết gì đâu."

Đỗ Nhạn nhổ nước bọt xem thường khiến Kỷ Vân Hân ngột ngạt khẩu khí, nàng nhìn tư thế nhiệt tình này của Đỗ Nhạn mặc dù đã trôi qua mấy ngày không những không giảm mà thậm chí còn tăng thêm thì có chút đau đầu. Vầng trán nhíu lại, đôi con ngươi minh mục đen như mực kia nhìn hai người ở phía trước đã bước vào nhà, nàng đi theo phía sau hai người, Kỷ Tùng Lâm đi ở bên cạnh hỏi: "Mấy ngày nay cơ thể Yên Yên thế nào?"Kỷ Vân Hân trả lời Kỷ Tùng Lâm: "Dạ rất tốt, ông nội." Nàng nói xong quay đầu, nhìn thấy ánh mắt Kỷ Tùng Lâm nhìn về phía Giản Yên vẻ mặt cao hứng, nàng không hiểu nói: "Tại sao mẹ vẫn như vậy?"

"Tại sao à?" Kỷ Tùng Lâm giống như không có cảm thấy Đỗ Nhạn có cái gì không đúng, hắn trả lời: "Chuyện này còn không phải là do trước đây ngươi chỉ lo làm việc, mẹ của ngươi chỉ là lo lắng ngươi chăm sóc Yên Yên không tốt thôi."

Mỗi người nói một câu đều như dao đâm người, Kỷ Vân Hân bị đâm đến vô lực phản bác, nàng cúi đầu đi ở bên cạnh Kỷ Tùng Lâm. Bốn người tiến vào nhà ăn, Liễu di đã chuẩn bị cơm tối kỹ càng từ rất sớm, vẫn giống như trước, đều là những món Giản Yên thích ăn. Đỗ Nhạn hung hăng kêu Giản Yên ăn nhiều lên một chút, còn chưa ăn xong thì nàng lại nói tiếp: "Yên Yên à, phòng dành cho em bé dì với ông nội của con đã bố trí kỹ càng hết rồi, một chút nữa con ăn xong đi lên nhìn xem một chút, muốn mua thêm cái gì cứ việc nói với dì."

Giản Yên hơi kinh ngạc: "Nhanh như vậy ạ?"

"Làm sao mà nhanh được." Đỗ Nhạn vui vẻ ra mặt: "Dì còn cảm thấy chậm đây này."

"Đúng rồi, dì với ông nội con quyết định tu sửa thảm cỏ ở hoa viên sau nhà lại một hồi, đến lúc đó lại xây thêm một cái công viên trò chơi nho nhỏ, con thấy thế nào?"

Tay Giản Yên cầm đôi đũa dừng lại, nàng kéo kéo khóe miệng nói: "Dì à, đứa nhỏ còn chưa được sinh ra kia mà."

"Không sao." Đỗ Nhạn cười híp mắt nói: "Chuẩn bị sớm một chút cũng được, dì nói với con này Yên Yên, lúc trước á, dì sinh Vân Hân..."

Kỷ Vân Hân nắm chặt đôi đũa, cúi đầu, trầm giọng nói: "Mẹ."

Đỗ Nhạn đang trong nhịp nói hưng phấn thì bị cắt đứt, phòng ăn thoáng chốc vắng lặng, Kỷ Vân Hân nói: "Để cho Yên Yên ăn cơm xong trước đi ạ."

Kỷ Tùng Lâm phụ họa: "Ăn cơm trước rồi lại nói."

Đề tài lập tức bị cắt đứt ở đây, không có ai nhắc lại. Sau khi ăn cơm tối xong Đỗ Nhạn kéo Giản Yên lên lầu, mở cửa một căn phòng nói rằng: "Vào xem thử xem?"

Cũng gần giống như bản thiết kế mà Giản Yên từng xem trước đây, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, cả căn phòng rực rỡ hẳn lên. Giấy dán tường là màu sắc ấm áp, phía dưới chân tường còn vẽ thêm một chút hoa cỏ, trông rất có sức sống. Rèm cửa sổ cùng một màu với giấy dán tường, không có ánh mặt trời chiếu vào, chỉ có ánh đèn thủy tinh sáng rực trong phòng, tràn ngập cảm giác ấm áp. Sát cửa sổ có đặt một chiếc giường nhỏ ở một bên, đệm màu xanh lục, trên đệm có rất nhiều món đồ chơi bằng lông xù, to nhỏ khác nhau, Đỗ Nhạn để Giản Yên đi vào, hỏi: "Yên Yên, cảm thấy thế nào?"

Giản Yên gật đầu: "Rất đẹp."

Đỗ Nhạn cười: "Con thích là tốt rồi." Nàng nói xong đi tới bên cạnh tủ quần áo, tủ quần áo được lắp đặt ngay ngắn ở trong vách tường, nàng mở ra lần lượt từng ngăn tủ một: "Bên trong đều là quần áo mà lúc trước hai con đã chọn."

Quần áo, tất, mũ, khăn lau, màu sắc từ nhạt đến đậm, từ mùa Hạ đến mùa Đông, toàn bộ đều có, Giản Yên đi về phía trước hai bước, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc. Điện thoại của Đỗ Nhạn đột nhiên đổ chuông, nàng nhìn trên màn hình là tên của Kỷ Thủy Tuyền thì nói với Kỷ Vân Hân: "Mẹ đi ra ngoài nghe điện thoại, con bồi Yên Yên đi."

Kỷ Vân Hân gật đầu, Đỗ Nhạn bắt máy ra ngoài, có thể nghe thấy được âm thanh trò chuyện mơ hồ.

Giản Yên đặt tay lên trên những bộ quần áo nhỏ kia, bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh con của mình khi ra đời sẽ mặc những thứ này, nàng rũ mi mắt cười cười, Kỷ Vân Hân đứng ở bên cạnh nói: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì." Giản Yên thở dài: "Dì với ông nội hai người suy nghĩ rất chu đáo."

Nhưng mà càng chu đáo, nàng càng cảm thấy áy náy, không chỉ riêng là bởi vì sắp tới bản thân muốn đi đóng phim, mà còn có đứa con này...

Kỷ Vân Hân ôm nàng từ phía sau, học cái tư thế ôm của Giản Yên, đầu đặt ở trên bả vai Giản Yên: "Đừng nghĩ nhiều."

"Bọn họ ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nên thích dằn vặt bản thân vậy thôi."

"Cứ mặc kệ bọn họ đi."

Giản Yên nghiêng đầu, gò má cọ qua chóp mũi của Kỷ Vân Hân, nàng bật cười: "Em không có nghĩ nhiều."

Kỷ Vân Hân phát hiện một trận mềm mại kéo tới, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Giản Yên nhàn nhạt không vui vẻ cho lắm.

Hai người nói chuyện được vài câu, Kỷ Vân Hân nghe thấy Đỗ Nhạn gọi mình, đoán rằng Kỷ Thủy Tuyền có việc tìm mình, nàng thả Giản Yên ra, nói Giản Yên chờ mình một chút, Giản Yên đứng ở trong phòng em bé gật đầu: "Chị đi đi."

Đúng là Kỷ Thủy Tuyền tìm nàng, là do chuyện của công ty chi nhánh, Kỷ Vân Hân cầm điện thoại di động nghe đầu dây bên kia nói chuyện liên tục, nàng chỉ tình cờ nhắc lên một câu, thần sắc nghiêm túc. Đỗ Nhạn nhìn nàng đang nói chuyện công việc cũng không có quấy rầy, im lặng không lên tiếng.

Ánh đèn trong thư phòng sáng rực, hai người đứng ở bên trong, cửa chưa hoàn toàn đóng lại. Giản Yên bước ra từ phòng em bé thì có thể nghe thấy được giọng nói lạnh lẽo của Kỷ Vân Hân truyền từ thư phòng, rất dứt khoát, đề cập đến những từ ngữ chuyên ngành mà nàng nghe không hiểu. Nàng trầm mắt chuẩn bị đi qua khỏi thư phòng thì thoáng nghe thấy có người nhắc đến tên của mình.

Kỷ Vân Hân đã tắt điện thoại, nàng đưa điện thoại di động lại cho Đỗ Nhạn thì nghe thấy Đỗ Nhạn hỏi: "Vân Hân à, con tính lúc nào thì phục hôn với Yên Yên?"

Bước chân Giản Yên cứng đờ ngừng lại tại chỗ, nàng theo bản năng không có tiếp tục bước về phía trước.

Âm thanh trong phòng lục tục truyền đến.

"Mẹ, con hi vọng mẹ ở trước mặt Yên Yên, không cần nhắc đến đề tài phục hôn này, có được không ạ?"

Đỗ Nhạn vừa nghe hết câu thì phát hỏa: "Làm sao? Con không muốn chịu trách nhiệm?"

Kỷ Vân Hân dở khóc dở cười, nàng lắc đầu: "Đương nhiên không phải."

"Vậy thì tại sao?" Đỗ Nhạn có chút không hiểu: "Bây giờ con và Yên Yên là tình đầu ý hợp, lại còn có con. Đúng, con có thể không vội, nhưng cái bụng này của Yên Yên có thể không vội được hay sao? Đến thời điểm đứa con trong bụng được sinh ra, lại không có một gia đình đầy đủ? Con nói như thế nào?"

"Thời gian mẹ sẽ tìm người sắp xếp qua, ngay tháng này..."

"Mẹ!" Kỷ Vân Hân nghe nói như thế mơ hồ có chút không vui, mặt nàng trầm xuống, nói rằng: "Chuyện của con và Yên Yên, hai đứa con tự có tính toán."

"Tính toán cái gì?" Đỗ Nhạn kéo tay Kỷ Vân Hân: "Con nói cho mẹ biết, có phải là con không muốn kết hôn với Yên Yên?"

"Không phải." Kỷ Vân Hân nghe thấy lời nói quấy nhiễu của Đỗ Nhạn ấn ấn vùng đầu, nàng dứt khoát nói thẳng: "Mẹ à, mẹ không cần biến thành ông nội thứ hai, được không?"

Đỗ Nhạn bị Kỷ Vân Hân nói như vậy thì có hơi run lên, nàng không có tiếp tục nói nữa, Kỷ Vân Hân nói tiếp: "Con và Yên Yên là người trưởng thành có thể tự làm chủ, hai người tụi con có dự định của chính mình, cho nên mong mọi người đừng tạo áp lực lên em ấy."

"Trong nhà xuất hiện một đứa trẻ, mọi người vui vẻ, con có thể hiểu được, nhưng cũng mong mọi người hiểu cho con cùng với Yên Yên."

"Yên Yên không dám nói những câu này với mẹ, vậy thì con nói thay em ấy. Em ấy có công việc, có sự nghiệp của bản thân, có chủ kiến, có tư tưởng độc lập, em ấy không cần sinh hoạt vâng theo suy nghĩ của chúng ta. Em ấy có dự định, có kế hoạch đối với tương lai của mình, nếu như mẹ thật sự muốn em ấy tốt lên, muốn hai người tụi con tốt lên, thì nên ủng hộ tụi con. Chứ không phải là tự ý can thiệp vào bất kỳ quyết định gì của tụi con."

"Càng không cần quyết định thay cho hai người tụi con."

"Có được không mẹ?"

Kỷ Vân Hân nói xong cất hai bước đi tới cửa, cuối cùng nói: "Con với Yên Yên đi về trước, làm phiền mẹ nói với ông nội một tiếng giúp con."

Đã từng đối mặt với Kỷ Tùng Lâm, lúc đó nàng không có phản kháng, cũng không có dựa vào lí lẽ biện luận. Không duyên không cớ khiến Giản Yên chịu khổ ba năm, chuyện này vẫn đè ép ở trong lòng nàng, tuy rằng Giản Yên nói không trách nàng, không phải là lỗi của nàng. Thế nhưng nàng đều nghĩ, nếu như lúc trước nàng kiên định thêm một chút, cố chấp không chịu ký đơn ly hôn thêm một chút, cho dù mang đến cho hai người là lưỡng bại câu thương, thì có phải sẽ tốt hơn kết quả trước kia?

Nhưng khi đó tất cả đã thành chắc chắn, mà bây giờ, nàng hi vọng mình sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.

Mà người đứng ở cửa thư phòng nhìn thấy Kỷ Vân Hân muốn đi ra ngoài cũng rời đi.

Giản Yên ngồi ở trong hôn phòng, Kỷ Vân Hân đi tới phòng em bé không nhìn thấy nàng thì quay lại hôn phòng. Nhìn thấy Giản Yên đang ngồi ở trên phiêu cửa sổ, nàng đi tới, theo ánh mắt của Giản Yên nhìn về phía bên ngoài. Bầu trời bên ngoài đen kịt, có ánh đèn đường mờ nhạt, Giản Yên hỏi: "Nói chuyện điện thoại xong rồi?"

Vẻ mặt không khác gì so với khi nãy, thậm chí còn có mấy phần ung dung, trên mặt mang theo nụ cười, nốt ruồi ở khóe mắt cũng nhiễm phải nét vui vẻ. Tuy rằng Kỷ Vân Hân không hiểu tại sao tâm trạng của Giản Yên lại xảy ra biến hóa như vậy, thế nhưng vẫn gật đầu: "Ừm."

Nàng nói xong ngồi ở bên cạnh Giản Yên hỏi: "Chúng ta về nhà chứ?"

Giản Yên quay đầu, trầm ngâm liếc nhìn nàng một cái, cười đáp lại: "Được."

Nàng không có hỏi rằng tại sao lại không chào tạm biệt với Đỗ Nhạn và Kỷ Tùng Lâm, cứ như thế một mạch đi theo phía sau Kỷ Vân Hân. Tay bị Kỷ Vân Hân nắm lấy, nếu so sánh với lần trước, thì đêm nay mới thật sự giống như là bỏ trốn.

Ánh trăng sáng sủa, treo cao trên không trung, bóng cây loang lổ phủ xuống mặt đường, chỉ trong chốc lát, mây đen che khuất, sắc trời càng ám đen.

Có tài xế lái xe, Kỷ Vân Hân và Giản Yên vẫn ngồi ở hàng ghế phía sau như cũ. Đèn trong xe được bật lên, màu vàng ấm áp phủ kín không gian trong xe, gió lạnh gào thét ở ngoài cửa sổ, tiếng gió nghẹn ngào không ngừng, trời mơ hồ có dấu hiệu muốn chuyển mưa. Khuỷu tay Giản Yên chống ở một bên cửa sổ xe, chống nửa bên khuôn mặt đưa mắt ngắm nhìn người bên cạnh, cũng giống như lúc đi đến Kỷ gia, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Kỷ Vân Hân.

Kỷ Vân Hân bị nàng nhìn đến không còn cách nào khác, chỉ có thể hỏi: "Lại có chuyện gì?"

Giản Yên sau khi lên xe thì đã phủ xuống hết những hỗn độn ở tại Kỷ gia, nàng cười nhạt: "Ngắm chị á."

Kỷ Vân Hân dịch người ngồi về hướng bên cạnh Giản Yên một chút, trên cửa sổ hiện lên hai bóng đen của khuôn mặt hai người, ánh mắt nàng thâm u: "Ngắm chị làm gì?"

Tay Giản Yên vẫn chống gò má, tư thái bình thản, thậm chí ngay cả giọng nói cũng đều thêm lười biếng, nàng nói: "Ngắm nhìn Kỷ tổng thật sự rất lợi hại, rất giỏi."

Mặc dù là dùng giọng điệu trêu chọc nói ra, thế nhưng Giản Yên là xuất phát từ tận đáy lòng. Ở trong mắt nàng, trong lòng nàng, thì Kỷ Vân Hân thật sự là càng ngày càng biết săn sóc, càng ngày càng biết ôn nhu.

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay nghe thấy được câu nói này, Kỷ Vân Hân có ngu ngốc đến mấy thì cũng cảm giác được, nàng ngồi ở bên cạnh Giản Yên, nhíu mày hỏi: "Yên Yên, lời này của em đến cùng là có ý gì?"

"Em cũng không hiểu là có ý gì." Giản Yên chậm rì rì lười biếng trả lời: "Là Vu Duyệt nói cho em biết."

"Nếu không thì Kỷ tổng giải thích cho em biết một chút đi, đây là có ý gì?"

Vu Duyệt?

Kỷ Vân Hân lập tức thoáng hiểu rõ, trong thần sắc của nàng hiếm thấy có vẻ mơ hồ hối hận, muốn mở miệng giải thích với Giản Yên, thế nhưng vừa nghĩ tới cái giao dịch kia của bản thân và Vu Duyệt, nàng lại không nói ra được. Rơi vào tình thế khó xử, Giản Yên vẫn còn chống nửa bên mặt dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, sắc mặt của Kỷ Vân Hân không tự nhiên thốt lên: "Yên Yên."

Giống như muốn xin nàng đừng tiếp tục truy cứu cái đề tài như vậy nữa.

Tư thái Giản Yên lười biếng, hai chân nàng tựa ở bên chân Kỷ Vân Hân, đôi lúc không có việc gì làm mà lắc lư một hồi, thỉnh thoảng đụng vào chân Kỷ Vân Hân. Giản Yên nghiêng đầu liếc mắt nhìn, một đôi mắt híp lại, hẹp dài, sóng mắt lưu chuyển, cực kỳ dụ người. Kỷ Vân Hân nhìn nàng đột nhiên hóa thân thành yêu tinh như vậy có chút khát nước, cảm xúc tê dại từ chân của hai người tiếp xúc với nhau truyền tới bên trong lồng ngực, như lông chim quét qua nhẹ nhàng, mang đến ngưa ngứa khó chịu. Lòng bàn tay của Kỷ Vân Hân chảy mồ hôi, mấy giây sau, tay nàng đã đặt ở trên mắt cá chân của Giản Yên.

Da thịt nhẵn nhụi mang đến cảm giác lành lạnh, giống như một viên ngọc, mấy giây sau viên ngọc này nhiễm phải nhiệt độ của lòng bàn tay, bắt đầu ấm nóng dần lên. Giản Yên híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ. Màu sắc của viên ngọc này rất đẹp, dưới ánh đèn trong xe, hiện ra một màu trắng sữa, lại còn rất mềm mại, lòng bàn tay đụng vào lập tức sẽ ấm lên. Kỷ Vân Hân thích viên ngọc này đến không nỡ buông tay, nhiều lần xoa xoa, rất nhanh, dưới tác dụng của lòng bàn tay mà nhiệt độ của viên ngọc này còn cao hơn so với tay nàng.

Giản Yên ăn mặc quần áo thể thao rộng rãi, tay Kỷ Vân Hân dễ như ăn cháo có thể lần mò chui vào từ ống quần, bởi vì khe hở rất rộng, cho nên không gian để nàng phát huy rất lớn. Lúc ngón tay Kỷ Vân Hân chạm vào được đầu gối của Giản Yên thì một bên chân khác của Giản Yên lại bắt chéo ở trên đùi, vừa hay ngăn chặn tay của Kỷ Vân Hân lại rất chặt.

Nàng thay đổi dáng vẻ lười biếng vừa rồi, ngồi thẳng cơ thể, vốn dĩ là đang nằm nghiêng có chút khoảng cách với Kỷ Vân Hân, thế nhưng thay đổi tư thế ngồi như vậy, lại khiến giữa hai người triệt để không có chút khe hở nào, mặt gần kề nhau, hơi thở dây dưa quấn lấy nhau. Hương thơm trên người Giản Yên thổi vào mặt, Kỷ Vân Hân rũ mi mắt nhìn xuống thì có thể nhìn thấy đôi môi mỏng kia của Giản Yên, không có bôi son môi lên, hiện ra màu hồng nhạt tự nhiên, nở một nụ cười, môi hồng răng trắng, môi hình còn rất đẹp.

"Muốn hôn em à?" Giản Yên thấy nàng nhìn về hướng môi mình thì hỏi, giọng nói thanh thanh thúy thúy, như có dòng suối chảy qua, lộ ra một chút lành lạnh, còn có một chút làm nũng. Tâm Kỷ Vân Hân hóa thành mềm nhũn, nàng nhìn chằm chằm đôi môi ở trước mặt chần chừ hai giây, gật đầu: "Muốn."

Thái độ thẳng thắn thành thật, mồ hôi chảy ra từ lòng bàn tay nàng bị da thịt của Giản Yên hấp thu. Giản Yên giật giật eo thon, lại tới gần Kỷ Vân Hân thêm một chút, nghiêng đầu ở tại bên tai của người kia thì thầm: "Chị nhịn đi."

"Chừng nào chị nói cho em biết tại sao Vu Duyệt lại nói ra câu này, thì chừng đấy sẽ cho chị hôn."

Không tới gần cũng còn tốt, một khi tới gần thì trong nháy mắt khí tức thuộc về Giản Yên bao phủ lên người nàng. Sức chống cự của nàng đối với Giản Yên gần như bằng không, bị trêu chọc đến cổ họng ngứa lên, nàng ho nhẹ, vừa mới chuẩn bị nói cho Giản Yên biết thì nghe thấy chuông điện thoại của Giản Yên vang lên. Giản Yên ngã người ngồi lui về phía sau, đẩy tay của nàng ở trên đầu gối ra, đàng hoàng trịnh trọng nhận cú điện thoại này: "Alo."

Là Cố Thái.

Giản Yên nghe đầu điện thoại bên kia nói gì đấy thì khẽ cau mày: "Cái gì?"

"Ngay bây giờ?"

Nàng không có đeo đồng hồ quen thuộc trên tay, cho nên kéo tay Kỷ Vân Hân qua nhìn xem mặt đồng hồ, trả lời: "Mình lập tức tới ngay."

Cúp điện thoại đi Giản Yên khôi phục lại dáng vẻ bình thường, giống như yêu tinh vừa câu dẫn Kỷ Vân Hân kia không phải là nàng. Kỷ Vân Hân nhìn nàng như thể là người không liên quan thì thật sự rất muốn nhào tới ôm lấy mạnh mẽ hôn nàng, hôn đến nàng không thở nổi, hôn đến nàng kêu lên tên của mình thì mới thôi. Chỉ là Kỷ Vân Hân chỉ có thể nhịn xuống, đơn giản mở miệng, giọng nói rất trầm lắng: "Ai vậy?"

"Cố Thái." Giản Yên bấm điện thoại di động: "Tô tỷ uống say ở tại chỗ của cậu ấy rồi."

Tuy rằng tửu lượng của Tô Tử Kỳ rất tốt, nhưng không phải rất thích uống rượu, trừ những trường hợp tất yếu, thì bằng không rất hiếm khi nàng chạm vào rượu. Cố Thái cũng không quen biết Tô Tử Kỳ bao nhiêu, lúc nhìn thấy nàng thì còn sửng sốt một chút, sau đó mời nàng đi đến phòng bên cạnh. Tô Tử Kỳ rất biết điều, sau khi gọi một đống rượu còn nói cám ơn, vốn dĩ bởi vì liên quan đến Giản Yên nên Cố Thái rất có hảo cảm đối với nàng, nàng còn ủng hộ chuyện làm ăn của bản thân như vậy. Cho nên hai người hợp ý ngồi nói chuyện rất nhiều, mà hợp ý ngồi nói chuyện cũng không quan trọng lắm, mấu chốt chính là Cố Thái chuốt say Tô Tử Kỳ mất rồi.

Chỉ là Tô Tử Kỳ khi uống say cũng không giống như sâu rượu bình thường đi gây sự hay là gây ồn ào, nàng rất yên tĩnh, yên lặng ngồi ở một chỗ. Nếu như Cố Thái không phải là vì hỏi mãi đến nửa tiếng đồng hồ cũng đều không nghe thấy đối phương trả lời, thì nàng vẫn không hề tin người ngồi ở trước mặt đã uống say.

Cửa phòng bị đẩy ra, Chu Tranh ló đầu vào: "Người đâu?"

Cố Thái chỉ vào bên cạnh: "Đây này."

Bây giờ vẫn còn trong thời gian mở cửa, nàng chắc chắn không thể để cho Giản Yên tới nơi này. Đương nhiên là phải đưa Tô Tử Kỳ lên đến phòng làm việc ở trên tầng hai, dù sao quán bar cũng có cửa sau, đến lúc đấy để Giản Yên đi vào từ cửa sau dẫn người về là được. Nhưng một mình nàng không có cách nào dìu Tô Tử Kỳ đi được, vừa hay gặp được Chu Tranh, vì vậy cứ để cho Chu Tranh giúp mình một tay.

Chu Tranh đi tới bên cạnh nàng, đưa mắt nhìn Tô Tử Kỳ, rồi lại nhìn về phía mấy chai rượu ở trước mặt, ngưng lại vài giây mới nhìn Cố Thái nói: "Tôi dìu chị ấy lên lầu, em đi ra ngoài trước đi."

Cố Thái sửng sốt: "Chị? Một mình chị?"

Ngữ khí tràn đầy không tin, Chu Tranh gật đầu: "Tôi làm một mình không có chuyện gì, có thể dìu chị ấy đi được, em đi ra ngoài đón những người khác trước đi."

Cố Thái bán tín bán nghi, cảm thấy thái độ này của Chu Tranh cứ kỳ lạ làm sao, thế nhưng muốn nói cụ thể là kỳ lạ ở chỗ nào, thì nàng cũng không nói được. Chỉ là hai người này cũng đã từng hợp tác qua, hơn nữa cũng là người quen, Cố Thái không có nghĩ nhiều.

Cố Thái vừa đi, cửa phòng khách vừa đóng lại, Chu Tranh giẫm giày cao gót đứng ở trước mặt Tô Tử Kỳ. Nàng vươn tay cầm chai rượu lên, nhìn thấy bên trong không còn dư lại một giọt không khỏi lắc đầu, nói với Tô Tử Kỳ: "Chị đây cần gì phải làm vậy chứ?"

Đáng tiếc câu hỏi không có người trả lời, bây giờ Tô Tử Kỳ đã say rồi, hai mắt nàng vô thần, hoàn toàn đúng nghĩa là không phản ứng gì với thế giới bên ngoài. Chu Tranh nhìn Tô Tử Kỳ vài lần sau đó lắc đầu một cái, nàng nhấc cơ thể của Tô Tử Kỳ lên, vừa mới chuẩn bị dùng sức, thì chuông điện thoại vang lên. Tiếng ồn ào bên ngoài không ngừng vọng vào, nếu như chuông điện thoại di động của nàng không chỉnh lên đến mức cao nhất, sợ là không thể nghe thấy được. Chu Tranh đem Tô Tử Kỳ mới vừa được nhấc lên đặt ở trên sô pha, cầm lấy điện thoại ra từ trong túi xách, sau khi nhìn thấy tên trên màn hình thì nàng quay đầu nhìn Tô Tử Kỳ, ngón tay bắt máy cú điện thoại này: "Duyệt Duyệt."

Quán bar huyên náo, còn chưa tới nơi thì đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào, Giản Yên và Kỷ Vân Hân đi lên tầng hai từ cửa sau, nàng đeo lên khẩu trang và mũ, cổ áo khoác kéo cao, che đi nửa khuôn mặt. Vừa đi tới văn phòng thì nhìn thấy bên trong có một người đi ra, Giản Yên gọi: "Chu Tranh?"

Chu Tranh mặc một thân là váy dài, trang phục thanh lịch, loại quần áo này ở trong quán bar hoàn toàn có cảm giác không hợp, nàng nhìn thấy Giản Yên đi đến đây gật đầu: "Yên Yên."

Sau đó cùng chào hỏi với người ở phía sau Giản Yên: "Kỷ tổng."

Giản Yên hỏi: "Tại sao chị cũng tới đây?"

"Tô tỷ đâu?"

Chu Tranh nhìn về hướng bên trong, nói rằng: "Chỉ là uống nhiều quá thôi, không có chuyện gì khác."

Lúc này Giản Yên mới hòa hoãn khẩu khí lại, nàng nhìn Chu Tranh nói: "Việc còn lại cứ giao cho em đi, em đưa chị ấy trở lại."

Nàng nói xong cũng chuẩn bị đi về hướng văn phòng, nhưng Chu Tranh lại cất giọng hô lên: "Yên Yên."

Giản Yên quay đầu, vẻ mặt có hai phần không hiểu, Chu Tranh mở miệng nói: "Thật ra vừa rồi tôi cũng có gọi điện thoại cho Duyệt Duyệt."

"Cậu ấy nói sẽ lập tức tới ngay."

Xem ra là muốn để cho Vu Duyệt đưa Tô Tử Kỳ trở về. Giản Yên cũng không quá hiểu quan hệ giữa hai người này, nhưng vẫn rất hiểu rõ một chuyện, là Chu Tranh hiểu rõ chuyện của hai người này nhiều hơn so với nàng. Hơn nữa Chu Tranh đã thông báo Vu Duyệt đến đây, Giản Yên cũng không thể nói thêm cái gì nữa, nàng chỉ hơi khẽ gật đầu nói: "Cũng được, vậy tụi em ngồi chờ ở đây."

Chu Tranh gật đầu: "Thật ngại quá, để em đi nhiều thêm một chuyến."

Giản Yên bật cười: "Đều là bạn bè kia mà, không cần khách sáo như vậy."

Nàng vừa dứt lời thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, là tiếng vang của giày cao gót đạp lên trên đá cẩm thạch, âm thanh lanh lảnh, còn có chút gấp gáp, người đến rõ ràng là chạy về phía văn phòng bên này. Giản Yên quay đầu, nhìn thấy Vu Duyệt đứng ở phía sau, nàng còn ăn mặc bộ quần áo hồi chiều kia, ngực chập trùng rất lớn, rõ ràng là đang thở gấp, Chu Tranh đến đón nàng: "Duyệt Duyệt."

Vu Duyệt lấy khẩu trang xuống: "Chị ấy đâu?"

"Ở bên trong." Nàng nói xong lại nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì, chỉ là uống nhiều hơn bình thường vài ly, uống say mà thôi."

Vu Duyệt thở phào một hơi, khuôn mặt hòa hoãn trở xuống, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giản Yên và Kỷ Vân Hân không khỏi nhíu mày: "Tại sao hai người cũng tới đây?"

Chu Tranh cười giải thích: "Mình không phải là người gọi cho bồ trước, là Cố Thái gọi cho Yên Yên và Kỷ tổng đầu tiên."

Giản Yên nghe thấy hai người nói xong thì mở miệng nói: "Có cần người hỗ trợ hay không?"

Vu Duyệt xua tay: "Không cần, tôi đưa chị ấy về nhà là được rồi."

Biết được Tô Tử Kỳ chỉ là uống say, vẻ mặt Vu Duyệt cũng không còn sốt sắng như vừa rồi, nàng nói xong nhìn Chu Tranh nói: "Tranh Tử, bồ đưa Yên Yên và Kỷ tổng xuống lầu trước đi, mình vào văn phòng nhìn thử xem."

Chu Tranh gật đầu: "Được."

Giản Yên cười: "Không cần, tụi em tự xuống được."

Nàng nói xong nhìn về phía Kỷ Vân Hân, lại phát hiện Kỷ Vân Hân nhìn về phía Vu Duyệt, nàng kéo vạt áo của Kỷ Vân Hân xuống: "Đi thôi."

Kỷ Vân Hân lại nói: "Em chờ chị hai phút, chị có chuyện muốn nói với Vu tiểu thư."

Vu Duyệt bị chỉ thẳng đích danh thì dùng ngón tay tự chỉ vào mặt mình: "Tôi?"

Vẻ mặt rất ngơ ngác, còn có chút hơi kinh ngạc, Kỷ Vân Hân gật đầu: "Ừm."

Chu Tranh nhìn về phía Giản Yên, phát hiện Giản Yên cũng không có bất kỳ vẻ mặt không thích gì, nàng cứ như thế nói chuyện phiếm với Giản Yên vài câu. Cách đó không xa hai người đứng chung một chỗ, trong lúc nói chuyện hai người đều có chút giữ khoảng cách. Vu Duyệt không hiểu bản thân bị Kỷ Vân Hân gọi lại là vì chuyện gì, nàng đứng lại sau đó hỏi: "Kỷ tổng có chuyện gì sao?"

"Đúng là có chút chuyện." Kỷ Vân Hân nói: "Lúc trước cô nói đến chuyện hợp tác với tôi muốn tiến vào Kinh Nghi, còn nhớ không?"

Vu Duyệt thoáng chốc nghĩ đến, Kỷ Vân Hân đào nàng gia nhập vào Kinh Nghi, mà nàng mỗi ngày thì phải thổi cầu vòng thối ở bên tai Giản Yên. Nàng gật đầu nhìn Kỷ Vân Hân: "Nhớ."

Kỷ Vân Hân nói: "Chúng ta thay đổi điều kiện đi."

Lông mày của Vu Duyệt nhíu lại: "Điều kiện gì."

"Tôi có thể để cho cô gia nhập Kinh Nghi." Kỷ Vân Hân nói: "Thế nhưng cô phải đồng ý với tôi, sau này không cần nhắc đến tên của tôi ở trước mặt Giản Yên."

Nàng nói xong còn rất lễ phép nói: "Cảm ơn."

Vu Duyệt nhíu mày đến muốn chuột rút: "Tại sao?"

Còn hỏi tại sao nữa?

Bước chân của Kỷ Vân Hân đang đi về phía trước lảo đảo, suýt chút nữa thì đã ngã chổng vó. Nàng trông như bất lực lắc đầu đi về phía trước, sau khi đi được hai bước thì lại quay ngược trở lại, đứng ở trước mặt Vu Duyệt nói rằng: "Vu tiểu thư, cô có từng nghe nói qua một câu như thế này chưa? Ngôn ngữ là một môn nghệ thuật."

Vu Duyệt ngờ vực gật đầu: "Nghe qua rồi."

"Vậy cô không cảm thấy, bản thân mình vẫn còn chưa nhập môn hay sao?"

Vu Duyệt:...

Mình đây là bị khinh bỉ sao?

Làm sao á? Ngày hôm nay mình thổi cầu vồng thối không được tốt sao?

Tiểu kịch của Ngư Sương:

Giản Yên: Nói một chút thử xem có ý khen chị giỏi là cái gì?

Kỷ Vân Hân: Có khả năng là cô ấy yêu thầm chị.

Giản Yên:????

Kỷ Vân Hân: Em yên tâm, chị không thích cô ấy.

Giản Yên:????

Vu Duyệt:??????

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement