Hợp Cửu Bất Phân - Ngư Sương (full)

Ads


Khí trời đột nhiên ấm lên, ngày tiếp theo Giản Yên được Kỷ Vân Hân đánh thức, nàng mở mắt ra: "Mấy giờ rồi?"
"Chín giờ." Kỷ Vân Hân nói rằng: "Nên rời giường, chút nữa chúng ta đi leo núi."
"Leo núi?" Giản Yên không tình nguyện bao nhiêu rầm rì: "Nhưng mà bác sĩ Lục..."
"Không sao." Kỷ Vân Hân nói: "Chị đều đã sắp xếp xong rồi."
Giản Yên nghe thấy nàng đã nói như vậy rồi thì còn dị nghị gì nữa, trèo xuống giường tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt, cuối cùng mặc vào một bộ quần áo thể thao đeo khẩu trang và mũ lên cùng bước ra ngoài với Kỷ Vân Hân.

Xe là do Kỷ Vân Hân chạy, nàng dẫn Giản Yên đến một cửa hàng bán điểm tâm sáng, hai người uống xong nửa ly sữa đậu nành ăn thêm một chút bánh quẩy mới bắt đầu lên đường.
Dưới chân núi đã có rất nhiều người tụ tập, chờ thêm một chút thì có thể thấy được hướng dẫn viên của một đoàn du lịch đội mũ cầm cờ hướng dẫn lướt ngang qua xe.

Tiếng huýt gió nói chuyện không dứt bên tai, Giản Yên ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng lên tiếng hỏi: "Trực tiếp lái xe đến đấy sao?"
Kỷ Vân Hân gật đầu, hai tay đặt ở trên tay lái, nàng mặc một bộ quần áo thể thao cùng màu với Giản Yên, chỉ là quần áo của nàng thuộc dạng quần áo ôm người, tay áo ngắn lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn, trông khá là săn chắc.
Từ dưới ngọn núi đến giữa sườn núi có thể lái xe, đi lên trên nữa thì có thể leo núi bằng đường bộ, hoặc là đi cáp treo.

Lần trước Giản Yên đi chơi cùng với đoàn du lịch chính là đi leo núi, tuy rằng lần này cơ thể của nàng cũng đã không có gì đáng ngại, thế nhưng để thật sự đi bộ lên đến đỉnh núi cũng là quá sức, cho nên nàng không hiểu tại sao Kỷ Vân Hân lại muốn đi leo núi.
Lái xe đến giữa sườn núi, dừng ở bãi đậu xe, thật ra nơi này cũng không có nhiều người.

Kỷ Vân Hân nắm tay Giản Yên bước xuống xe, nàng cũng có đeo lên khẩu trang và mũ, kiểu dáng giống hệt như của Giản Yên, trông như là đồ tình nhân đậm chất đắm chìm trong yêu đương.

Hai người sau khi cùng nhau xuống xe thì Kỷ Vân Hân gọi đi một cú điện thoại, không lâu sau lại có một người nam nhân ăn mặc âu phục đi về hướng hai người bọn họ, Giản Yên nhận ra người này chính là một trong những người vệ sĩ đi theo bọn họ vào tối hôm qua, nàng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Vệ sĩ đi tới bên cạnh hai người, vô cùng cung kính hô lên hai tiếng Kỷ tổng và Giản tiểu thư, sau đó tay đưa ra hai tấm vé đi cáp treo cho hai người.

Giản Yên có hơi kinh ngạc, sau đó bật cười, tác dụng của những người vệ sĩ này đúng thật là được Kỷ Vân Hân phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Nàng đi theo phía sau Kỷ Vân Hân di chuyển về hướng đi cáp treo, sau lưng là vệ sĩ đi theo, thoáng ngăn cản người đi bên cạnh bọn họ.


Càng đi đến gần địa điểm ngồi cáp treo thì càng không có người nào, thông thường vào thời gian này mọi người tới đây đều để đi leo núi, hiếm có người nào ngồi cáp treo, chỉ có số ít những người cao tuổi hoặc là phụ huynh dẫn theo con nhỏ mới ngồi chờ đợi cáp treo.

Giản Yên và Kỷ Vân Hân không có đi vào đường dẫn đặc biệt, mà là đi theo phía sau những người khác cùng xếp hàng.

Phía trước nàng là hai bà lão lớn tuổi, hai bên tóc mai của hai bà lão kia đã bạc trắng, hai người đang sửa soạn quần áo cho lẫn nhau, hình ảnh rất ấm áp, lắng nghe thì có thể nghe thấy khẩu âm lúc thỉnh thoảng trò chuyện cũng rất lạ, đoán rằng là từ nơi khác đến đây du lịch.
Giản Yên nhìn hai bà lão kia thì nghĩ đến Kỷ Vân Hân, nàng quay đầu, nhìn thấy Kỷ Vân Hân đang đứng ở sau lưng, giống như đang che chở nàng.

Giản Yên yên tâm lùi ra sau một bước, tựa ở trước người Kỷ Vân Hân, ngực mềm mại dán vào lưng nàng, dưới chóp mũi là một mùi hương thơm ngát, tiếng chim hót xung quanh cũng cực kỳ dễ nghe.
Rừng núi xanh thẳm, tràn đây sức sống, mà lòng nàng cũng là một mảnh bình yên.
"Sao vậy?" Kỷ Vân Hân thấy Giản Yên dựa vào người mình liền hỏi: "Em mệt sao?"
"Không có." Giản Yên nhìn nàng chớp chớp mắt: "Như vậy thì khá thoải mái."
Kỷ Vân Hân nhìn động tác của nàng bất đắc dĩ mỉm cười, cúi đầu không nói gì.
Giản Yên và Kỷ Vân Hân leo lên cáp treo sau đó ngồi xuống, trong xe cáp có bốn người ngồi, là hai người bọn họ cùng với hai người vệ sĩ khác.

Có người ngoài ở đây, Giản Yên cũng ngại ngùng trò chuyện nhiều với Kỷ Vân Hân, nàng chỉ đơn giản là ngồi yên bên trong xe cáp nhìn xem bên ngoài.

Xung quanh đều được bao phủ bằng kính, từ góc độ này của nàng nhìn xuống còn có loại cảm giác đầu nặng chân nhẹ không thật, nhìn lâu có chút chóng mặt.

Giản Yên lập tức thu hồi tầm mắt lại, Kỷ Vân Hân đưa cho nàng một chai nước: "Uống một chút không?"
Giản Yên xua tay.
Sau khi bước xuống cáp treo thì vẫn còn chưa tới trên đỉnh núi, muốn đi đến đỉnh núi thì phải đi qua một cây cầu bằng kính.

Giản Yên vốn không hề sợ độ cao, trước đây khi đi qua những địa hình có độ cao như thế này đều không có gì bất thường, nhưng lần này lại chăm chăm nắm chặt lấy tay của Kỷ Vân Hân, giống như sợ mình sẽ rơi xuống vậy.

Kỷ Vân Hân thấy nàng sợ sệt thẳng thắn ôm eo thon của nàng, nửa ôm nàng vào trong ngực, thực hiện mưu kế thành công khiến Giản Yên tựa người ở bên cạnh mình, khóe môi Kỷ Vân Hân dưới lớp khẩu trang vung lên, trong con ngươi có ý cười nhạt.

Hai người trông như là một đôi tình nhân bình thường vậy, giống như keo sơn, dính dính sáp sáp kề cạnh nhau không rời.
Băng qua cây cầu bằng kính thì lại tiếp tục đi bộ thêm chừng mười cái bậc thang nữa, rốt cục cũng đến được đỉnh núi.

Kỷ Vân Hân còn muốn đi vào bên trong, nhưng Giản Yên kéo nàng lại, lên tiếng hỏi: "Chị muốn đi hái hoa?"
Đi những nơi mà nàng từng đến, là để hái được bông hoa kia.

Kỷ Vân Hân bị Giản Yên hiểu rõ ý đồ thoải mái thừa nhận: "Ừm."
Giản Yên lại kéo nàng đi về hướng ngược lại, nơi này là trạm dừng chân tạm thời, còn có mấy du khách khác đang ngồi nghỉ ngơi, Giản Yên sợ bị người khác nhận ra nên kéo tay Kỷ Vân Hân đi về phía ghế đá ở một bên khác.

Toàn bộ nơi này đều là các ghế đá được đánh bóng kĩ lưỡng cùng với bàn tròn, bởi vì xung quanh có rất nhiều cây cho nên trông rất bí ẩn, bình thường sẽ không ai nhìn thấy nơi này.

Lúc trước Giản Yên có từng dừng chân nghỉ ngơi ở đây cùng với La Tinh, do đó nên nàng biết được chỗ này, nàng dẫn Kỷ Vân Hân đến đây sau đó ngồi xuống nói rằng: "Không cần đi."
Kỷ Vân Hân không hiểu hỏi: "Tại sao?"
Giản Yên lại mỉm cười: "Bông hoa kia chỉ nở vào cuối năm, coi như bây giờ chị có leo lên đấy cũng không tìm được."
Kỷ Vân Hân đối với hoa cỏ không có hiểu rõ bao nhiêu, nàng có chút áy náy: "Vậy lần sau rồi đi."
"Lần sau chúng ta trở lại."
Giản Yên nhìn dáng vẻ chấp nhất của Kỷ Vân Hân không khỏi khẽ cười: "Nhất định phải hái sao?"
Kỷ Vân Hân nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo, kiên trì chắc nịch: "Nhất định phải hái."
Giản Yên đối đầu với cặp mắt kia thì ngừng vài giây: "Kỳ thực không cần phải vậy."
Nàng kéo tay Kỷ Vân Hân qua, trải qua hai, ba ngày đổi thuốc, vết thương đều đã kết vảy, cũng không cần phải quấn băng gạc ở mọi lúc mọi nơi nữa, chỉ là lòng bàn tay vẫn còn lưu lại chút vết thương, sờ vào trên tay có chút chai sáp.

Giản Yên theo đường đi của vết thương mà xoa xoa, giọng nói hơi thấp nói: "Vân Hân, chuyện tình cảm không phải tính toán như vậy, không phải em cho chị cái gì, chị liền phải trả lại cho em cái nấy, em là cam tâm tình nguyện làm những chuyện kia, nếu như có quay lại một lần nữa, em vẫn sẽ làm như vậy."
"Cũng sẽ không trách chị."

Kỷ Vân Hân nắm ngược lại tay của Giản Yên, nàng lấy khẩu trang xuống, nửa ngồi xổm xuống dưới, cứ như thế ngồi xổm ở trước người Giản Yên, ngửa đầu nói: "Chị biết."
"Chị biết chuyện tình cảm, không phải tính toán như vậy, nhưng mà Yên Yên, chị muốn làm như vậy."
Nàng nói xong chần chừ vài giây, lại tiếp tục hỏi: "Em biết tại sao chị lại dùng cách em theo đuổi chị lúc trước, để theo đuổi em hay không?"
Giản Yên đúng là không nghĩ tới điểm này, nàng vẫn luôn cho rằng là vì Kỷ Vân Hân không biết cách theo đuổi người khác, chỉ có thể dựa theo cách làm của nàng mà bắt chước.

Hơn nữa lúc trước sau khi nàng đã năm lần bảy lượt ngăn cản Kỷ Vân Hân tặng quà thì Kỷ Vân Hân lập tức thay đổi chiến lược, cho nên nàng cũng không có nghĩ gì sâu xa.

Bây giờ bị Kỷ Vân Hân gợi lại, đôi mi thanh tú của nàng hơi run lên: "Tại sao?"
Kỷ Vân Hân nhìn ánh mắt sáng quắc của nàng, con ngươi đen láy sáng rực, nàng không trả lời mà hỏi ngược lại: "Lúc trước em theo đuổi chị là lấy tâm trạng gì?"
Tâm trạng gì?
Đôi môi đỏ của Giản Yên giấu ở dưới khẩu trang giật giật, vẫn chưa lên tiếng, thì Kỷ Vân Hân đã đi trước một bước cướp lời nói rằng: "Dũng cảm, quyết đoán, kiên định, liều lĩnh, được ăn cả ngã về không."
"Đúng không?"
Xác thực thì lúc trước Giản Yên đối với Kỷ Vân Hân đúng là như vậy, dùng cách thức kính dâng hết thảy tất cả mọi thứ để khiến Kỷ Vân Hân cảm động, bao gồm cả thanh xuân và sự nghiệp, cùng nhau giao hết toàn bộ cho nàng.
Đối mặt dưới câu hỏi của Kỷ Vân Hân, Giản Yên vô lực phản bác lại, nàng chỉ gật đầu nhẹ nhàng: "Ừm."
"Yên Yên." Giọng nói Kỷ Vân Hân gọi tên của nàng rất nghẹn ngào, âm thanh đã không còn lạnh lẽo giống như bình thường, mà là mang theo khàn khàn: "Có thể được yêu như vậy, đối với chị mà nói, là một niềm hạnh phúc."
"Chị cũng muốn." Nàng dừng một chút: "Chị cũng muốn em có thể nắm giữ loại hạnh phúc này."
"Càng hi vọng người sẽ mang đến cho em loại hạnh phúc này, là chị."
Xưa nay Kỷ Vân Hân luôn gọn gàng dứt khoát biểu đạt tình cảm lần đầu tiên dùng logic để nói, nhưng Giản Yên ở ngay lúc Kỷ Vân Hân nói xong cũng đã hiểu rõ, nàng có vài giây thất thần, giống như không hề nghĩ tới thì ra Kỷ Vân Hân chính là suy nghĩ như vậy, nàng còn tưởng rằng...
Nghĩ đến cái suy đoán Kỷ Vân Hân không có trách nhiệm lúc trước đây, nghĩ đến bây giờ Kỷ Vân Hân không ngại xa xôi ngàn dặm, trèo non lội suối chỉ vì hái được bông hoa kia.

Giản Yên nhịn không được đưa tay ôm chầm cái cổ Kỷ Vân Hân, kéo nàng về hướng ngực mình.
"Yên Yên." Kỷ Vân Hân ôm eo Giản Yên, mặt kề sát ở trên ngực Giản Yên nói rằng: "Trước đây chị đã nghĩ, coi như em không chấp nhận chị, chị cũng muốn cho em biết, em đã được một người yêu em triệt để, em đáng giá để được yêu như vậy."
"Đừng nói nữa." Giọng nói của Giản Yên khàn khàn, nàng ôm chặt hai vai của Kỷ Vân Hân, hai tay dùng sức đến đầu ngón tay trắng bệch, Kỷ Vân Hân sợ tâm trạng của nàng quá khích nên động viên nàng.

Giản Yên nghe Kỷ Vân Hân nói nhỏ ở bên tai đột nhiên đứng lên một mạch, không nói một lời dứt khoát kéo Kỷ Vân Hân đi về hướng bên cạnh.

Kỷ Vân Hân bị nàng kéo tay vừa đeo khẩu trang vừa hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Giản Yên cũng không quay đầu lại: "Xuống núi."

"Quay về khách sạn."
Kỷ Vân Hân cười khẽ, nàng mới vừa sóng vai đứng trước mặt Giản Yên thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Giản Yên vang lên.

Đột nhiên xuất hiện tiếng nhạc đều khiến hai người bị giật mình, Giản Yên buông lỏng tay nàng ra trầm mặc hai giây bắt máy.
Tô Tử Kỳ ấn ấn xoa xoa cái trán: "Em đang ở đâu? Buổi chiều phải ký hợp đồng, chị đi đón em?"
"Buổi chiều?" Giản Yên mờ mịt nhìn xung quanh: "Em đang ở thành phố khác."
"Thành phố khác?" Tô Tử Kỳ căng thẳng đến thanh giọng cất cao: "Không phải em đang nghỉ ngơi ở tại Kỷ gia hay sao?"
"Thế nào lại chạy đến thành phố khác?"
Giản Yên lại buông lỏng tay đang nắm tay Kỷ Vân Hân, nàng gãi đầu một cái, lại quay về ghế đá gần đấy ngồi xuống, trả lời: "Đi ra ngoài giải sầu."
"Kỷ tổng ở tại bên cạnh em sao?"
Giản Yên nghiêng đầu: "Dạ."
Tô Tử Kỳ yên tâm: "Ừm, vậy em trở về đây nhanh một chút, trong hai ngày này hợp đồng phải hoàn thành, đoàn phim bắt đầu tung tin tức ra rồi."
Giản Yên nghe vậy đáp lại: "Em biết rồi, buổi tối em sẽ trở về."
"Cũng đừng quá mệt mỏi." Dù sao Tô Tử Kỳ cũng lo lắng cho cơ thể của nàng: "Chú ý nghỉ ngơi."
"Em biết rồi." Giản Yên nói: "Tô tỷ yên tâm."
Tô Tử Kỳ biết bên cạnh nàng còn có Kỷ Vân Hân cho nên cũng không có cái gì là không yên lòng, người kia đều hận không thể đem Giản Yên nâng niu ở trong lòng bàn tay, đừng nói là để chó săn tới gần, chính là ngay cả bản thân nàng tới gần cũng đều nhận được mắt lạnh nhìn chằm chằm, cho nên nàng rất yên tâm cúp điện thoại đi.
Giản Yên ngồi dựa vào băng ghế, mới vừa nói chuyện một cú điện thoại với Tô Tử Kỳ xong làm cho nàng bình tĩnh đi không ít, nàng quay đầu nhìn Kỷ Vân Hân nói: "Xuống núi thôi."
Kỷ Vân Hân ngồi ở bên cạnh nàng: "Đợi bọn họ đi mua vé."
Giản Yên gật đầu, có chút áy náy: "Xin lỗi, không thể bồi chị đi dạo nhiều hơn."
"Chị cũng không thích đi dạo." Kỷ Vân Hân nói: "Chị thích đi ngủ nhiều hơn."
Không đàng hoàng cái gì cả.
Giản Yên nghe nói như vậy liếc Kỷ Vân Hân một cái, nhưng đối đầu với đôi mắt sáng rực kia, tim nàng lại đập nhanh hơn một nhịp, đành dời mắt sang nơi khác.

Vệ sĩ đi mua vé vội vã trở về, Giản Yên đứng lên, điện thoại đang cầm ở trong lòng bàn tay truyền đến một tiếng thông báo nhỏ.

Nàng nhận vé từ tay Kỷ Vân Hân sau đó cúi đầu mở màn hình điện thoại lên, lúc nhìn vào thông báo đẩy đến từ Weibo thì sửng sốt vài giây.
# Triệu Khinh tham gia diễn Phản Quang #.


Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement