Hoa Hồng Trao Kền Kền - Phong Hiểu Anh Hàn

Ads

(5)

Giang Lăng —— đương nhiên cố ý rồi.

Cô cố ý nói vậy vì cô đã biết trước có người ở chỗ kia. Mọi việc đều nằm trong kế hoạch của cô.

[Ngày 17 tháng 6, gặp được mục tiêu.]

Nghe được tiếng bước chân từ cửa truyền đến, Giang Lăng thoát khỏi sổ ghi chép, nhìn sang Thẩm Ức Âu ở phía đối diện.

“Chị Thẩm, chị đã chuyển lời của em chưa?”

“Đã trả lời đối phương rồi.” Thẩm Ức Âu gật đầu.

Giang Lăng hỏi: “Vậy đối phương có nói gì không?”

Thẩm Ức Âu chần chừ: “Không có, đối phương cũng rất lịch sự, chỉ nói mấy câu khách sáo tương tự là hiểu rồi.”

“Vậy thôi ư?” Giang Lăng hơi ngớ ra, cô chợt cười, “Quên đi, sau này có cơ hội.”

“Gì cơ?” Thẩm Ức Âu không hiểu.

Giang Lăng nói: “Không có gì, ý em là phải chuẩn bị tốt cho trận chung kết.”

Thẩm Ức Âu gật đầu, nói chuyện thi đấu với cô: “Giải thi đấu quốc tế lần này quy tụ những nghệ sĩ đàn vĩ cầm hàng đầu thế giới, nhất là Helena của nước E và Annie Brown của nước M, hai người này rất đáng chú ý.”

“Đúng rồi.” Sực nhớ gì đó, chị ta hơi nhíu mày, “Còn có thí sinh tên là Tô Tùng Khê, trình độ biểu diễn của cô ta rõ ràng bình thường, làm thế nào vào được trận chung kết? Vả lại, chị cảm thấy…cô ta có chút đầu cơ trục lợi.”

“Chính xác.” Giang Lăng gật đầu, “Mấy hôm trước cô ta có tới tìm em.”

“Tô Tùng Khê tìm em? Cô ta tìm em làm gì?” Thẩm Ức Âu sửng sốt.

Giang Lăng nói bâng quơ: “Cô ta cho em nửa triệu, bảo em rút khỏi cuộc thi. Cơ mà em từ chối cô ta rồi.”

“Cái gì?” Thẩm Ức Âu lập tức căng thẳng, “Sao em không cho chị biết việc này?”

“Chẳng phải chuyện gì quan trọng, em cũng không để ở trong lòng. Hôm nay chị nhắc tới cô ta em mới nhớ ra.” Giang Lăng dừng một chút, “Trước đó thí sinh Vương Tử Tuyên rút khỏi cuộc thi đoán chừng cũng có liên quan tới cô ta.”

Thẩm Ức đang muốn nói thì vang lên tiếng gõ cửa ngoài phòng nghỉ.

Cuộc trò chuyện buộc phải bỏ dở, chị ta đi qua mở cửa: “Chị đi mở cửa.”

Hóa ra là nhân viên giao hàng của cửa hàng bán hoa.

“Chào cô, xin hỏi cô Giang Lăng có ở đây không? Đây là hoa của cô ấy, làm phiền ký nhận.”

Hoa?

Là một bó hoa hồng tươi mới.

Thẩm Ức Âu kinh ngạc trong lòng, chị ta bình tĩnh ký nhận: “Cảm ơn.”

Cầm bó hoa trở lại trong phòng, chị ta hỏi Giang Lăng: “Người tặng hoa làm sao biết em ở đây?”

Trước đây cũng có người hâm mộ tặng hoa, nhưng đều là ở nơi diễn ra cuộc thi. Để đề phòng gặp phải người ngoài quấy rầy, chị ta chưa bao giờ công bố lịch trình cụ thể của Giang Lăng với bên ngoài.

Giang Lăng nhìn bó hoa trước mắt, mười một đóa hồng tươi rói, xung quanh phối thêm lá cây và hoa baby tô điểm, bên trong còn kẹp một tấm thẻ.

Cô lấy tấm thẻ rồi mở ra, phần đề tên trên đó lại là —— “Chu Dư Ngôn”.

Động tác của Giang Lăng khựng lại.

Chu Dư Ngôn?

“Lăng Lăng?” Âm thanh của Thẩm Ức Âu vang lên bên tai.

Giang Lăng hoàn hồn, nói: “Chị Thẩm, không cần tìm hiểu.”

“Hửm?”

“Em biết hoa này là do ai tặng.” Giang Lăng thờ ơ nói.

“Là ai?” Thẩm Ức Âu hỏi ngay.

Giang Lăng không trả lời, mà hỏi một vấn đề chẳng hề liên quan: “Chị Thẩm, lúc chị trả lời cho vị Chu tổng kia, bọn họ thật sự không nói gì sao?”

Thẩm Ức Âu ngớ ra: “Quả thật không có.”

Giang Lăng hơi đăm chiêu, sau đó cất tiếng cười.

Sự việc hình như càng ngày càng thú vị.

(6)

Không đủ thực lực.

Ngày đó gặp mặt, sự đánh giá của Giang Lăng về Tô Tùng Khê là lời tiên tri. Người phụ nữ ngạo mạn vênh váo kia đạt được điểm thấp nhất trong trận chung kết. Lắng nghe lời tuyên bố của người dẫn chương trình, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, không đợi cuộc thi chấm dứt hoàn toàn, cô ta đã vội vàng rời khỏi bữa tiệc.

Giang Lăng không để chuyện này ở trong lòng.

Sau khi cuộc thi kết thúc, Giang Lăng lên đường về nước. Thẩm Ức Âu giúp cô đặt vé khoang hạng nhất.

Thời gian chờ máy bay cất cánh có chút nhàm chán, Giang Lăng lấy ra một quyển tiểu thuyết trong túi chưa đọc hết để giết thời gian. Máy bay sắp cất cánh, tiếp viên hàng không đi kiểm tra. Giang Lăng thả lỏng bất cẩn làm rớt quyển sách xuống đất, rơi xuống bên chân vị hành khách ngồi bên kia.

“Tôi xin lỗi.” Giang Lăng lên tiếng, đang muốn khom lưng nhặt lên thì một bàn tay thon dài giành nhặt sách trước cô.

Cô nhìn về phía chủ nhân của bàn tay kia, cô ngớ ra rồi lập tức mỉm cười, khách sáo nói: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.” Ngôn Úc trả sách lại cho cô, lúc cúi đầu anh vô tình nhìn thấy một câu trong sách —— [Cô gái, em thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi.]

Ngôn Úc: “…”

Giang Lăng cất sách về, lại nhìn thoáng qua người đàn ông bên kia, cô làm như vô tình nhắc tới: “Tôi hình như cảm thấy anh hơi quen mắt, có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi không?”

Ngôn Úc chầm chậm dời mắt, điềm tĩnh nói: “Cô Giang là quý nhân hay quên, làm sao nhớ được nhân vật nhỏ bé như tôi?”

“Hở?” Giang Lăng tỏ vẻ thắc mắc, vẫn mang khuôn mặt chân thành, “Xin lỗi, tôi thật sự không có ấn tượng. Có thể cho tôi biết tên của anh không?”

Ngôn Úc nhìn cô thật sâu, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi là Ngôn Úc, trợ lý của CEO tập đoàn Chu thị.”

“Anh là nhân viên của tập đoàn Chu thị? Chả trách tôi thấy quen mắt.” Giang Lăng cười thoải mái tự nhiên, “Giờ tôi nhớ rồi.”

Ngôn Úc không tỏ rõ ý kiến nhếch khóe miệng.

Làm như nhớ ra gì đó, Giang Lăng còn nói: “Lần trước tôi nhiều việc quá, không thể dành thời gian gặp mặt Chu tổng, thật sự có lỗi.”

“Chúng tôi hiểu được.” Ngôn Úc lạnh nhạt nói, “Có điều lời này tại sao cô Giang lại nói với tôi? Không nên đích thân nói với Chu tổng sao?”

“Vậy nhờ anh Ngôn giúp tôi chuyển lời cho Chu tổng.” Giang Lăng cười nói, “Ngoài ra, hoa mà Chu tổng tặng, cũng nhờ anh thay tôi cảm ơn ngài ấy.”

Ngôn Úc gật đầu với cô.

Ngay sau đó máy bay cất cánh, cho đến khi hạ cánh hai người không nói thêm câu nào nữa.

[Ngày 25 tháng 6, con mồi lại muốn dùng dáng dấp của kẻ săn bắn xuất hiện, sự việc ngày càng thú vị rồi.]

Giang Lăng cất lại di động, cô quay đầu nhìn Ngôn Úc ở phía xa rồi kéo hành lý đi về phía lối ra của sân bay.

(7)

Sau khi về nước, Giang Lăng không ngờ Giang Thiệu Quân đột ngột tuyên bố tin tức muốn liên hôn với tập đoàn BJM, vả lại yêu cầu cô rời khỏi giới âm nhạc.

Sau khi biết được tin này, Thẩm Ức Âu hết sức sốt ruột: “Lăng Lăng, chuyện này, em nghĩ sao? Bên ba em ——”

Giang Lăng bình tĩnh đứng dậy: “Không hề gì, em đi thi đấu trước.”

“Lăng Lăng…” Thẩm Ức Âu tỏ vẻ lo lắng.

Gặp lại Ngôn Úc lần nữa là sau khi kết thúc phần thi. Cô mới bước xuống sân khấu thì trông thấy Ngôn Úc đang cầm một bó hoa hồng đi về phía mình.

“Anh Ngôn?” Giang Lăng hơi ngạc nhiên nhìn bó hoa trên tay anh, “Đây là?”

Ngôn Úc tỉnh bơ: “Tôi thay mặt Chu tổng qua đây tặng hoa cho cô Giang.”

“Cảm ơn.” Giang Lăng mỉm cười nhận hoa, còn đúng lúc nhắc tới, “Anh Ngôn, xin hỏi dạo này Chu tổng có tiện không? Tôi muốn gặp Chu tổng một lần, anh có thể sắp xếp giúp tôi không?”

Ngôn Úc khựng lại, sắc mặt khó lường: “Cô Giang muốn gặp Chu tổng?”

Giang Lăng gật đầu, rất thẳng thắn thành khẩn nói: “Tôi muốn tìm Chu tổng bàn một vụ hợp tác.”

Ngôn Úc im lặng vài giây rồi mới đáp lại: “Xin lỗi, Chu tổng mang bệnh nhẹ trong người, không tiện gặp khách.”

Giang Lăng hỏi: “Thế khi nào Chu tổng mới có thời gian?”

Ngôn Úc lạnh nhạt đáp: “Dạo này ngài ấy không có thời gian.”

Giang Lăng lại hỏi: “Ý của anh Ngôn là Chu tổng không muốn gặp tôi ư?”

Ngôn Úc cười khẩy, nói: “Hiếm khi thấy cô Giang có chút tự mình biết mình.”

Nghe được sự châm biếm trong lời nói của anh, Giang Lăng nói: “Chu tổng không muốn gặp tôi thì tại sao tặng hoa cho tôi?”

Ngôn Úc thong dong nói: “Cô Giang, tôi chỉ là một người làm công, tôi cũng không hiểu rõ suy nghĩ của Chu tổng.”

Giang Lăng nhướn mày: “Anh Ngôn, xin hỏi có phải anh có ý kiến đối với tôi không?”

“Cô Giang nghĩ nhiều rồi.” Ngôn Úc nhìn cô, cất giọng lạnh tanh, “Xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.”

Anh xoay người bỏ đi.

Phản ứng của Ngôn Úc nằm trong dự kiến của Giang Lăng.

Thẩm Ức Âu đi tới, có chút thắc mắc: “Lăng Lăng, em muốn gặp Chu tổng thì tại sao lần trước không nhận lời mời ăn cơm với anh ta? Tại sao muốn tốn công sức…”

Giang Lăng nói: “Không, chị Thẩm, không đơn giản như trong tưởng tượng của chị đâu.”

“Hửm?”

Giang Lăng hỏi: “Chị nghĩ xem nếu em trực tiếp đồng ý, người mà em gặp sẽ là Chu tổng chân chính sao?”

“Em có ý gì?” Thẩm Ức Âu ngạc nhiên.

“Chu Dư Ngôn là ai? Anh ta sẽ dễ dàng mời một người xa lạ cùng ăn tối ư?” Giang Lăng dừng một chút, “Em nghe nói, anh ta gặp tai nạn xe cộ cách đây không lâu, khi đó bắt đầu lui về phía sau, hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác, cho nên ——” Không đợi Thẩm Ức Âu tiếp lời, Giang Lăng lại hỏi, “Chị Thẩm, chị thấy kịch bản gặp phải quy tắc ngầm thế nào?”

Thẩm Ức Âu lờ mờ: “Hả?”

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement