Hoa Hồng Trao Kền Kền - Phong Hiểu Anh Hàn

Ads

Giang Tầm đỏ mặt nghiêm nghị, cô ấy tỏ vẻ tức giận đấm anh ta một quyền: “Phó Dĩ Hành, anh có thể nghiêm túc chút không? Em không nói đùa với anh.”

“Được, nghiêm túc một chút.” Phó Dĩ Hành nắm tay cô ấy, thu lại ý cười, “Ban đầu em đã đồng ý với anh, sau khi về nước sẽ tới nhà anh ở.”

Giang Tầm nhỏ giọng nói thầm: “Chẳng phải là vì không ngờ chị em đột nhiên tới đón sao?” Làm như nghĩ tới gì đó, cô ấy còn nói, “Còn nữa, mấy ngày nay chị sẽ đến tìm em bất cứ lúc nào, đến nhà anh cũng không tiện, em nên ở khách sạn thì hơn.”

“Nếu không đến nhà anh, vậy anh ở lại khách sạn với em, không phải rất bình thường à.” Phó Dĩ Hành nhướng mày.

Lời này quả thật rất có đạo lý, cô ấy nhất thời không thể phản bác. Nhưng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào. Không đợi cô ấy phản ứng lại, Phó Dĩ Hành đã vươn tay ôm lấy cô ấy.

“Anh làm gì?” Giang Tầm hoàn hồn, vươn tay đẩy anh ta ra.

Phó Dĩ Hành nhìn cô ấy chằm chằm, ánh mắt chuyên chú lại sâu thẳm, âm thanh hơi thấp: “Chúng ta mấy tháng không gặp, em không nhớ anh sao?”

Giang Tầm nép trong lòng anh ta, lắng nghe âm thanh nhỏ nhẹ khàn khàn của anh ta, cô ấy bất giác gật đầu. Phó Dĩ Hành cong khóe miệng thật sâu.

Giang Tầm chợt nhớ ra một việc, nhìn sang áo vest ở bên cạnh: “Hôm nay anh ở lại đây, nhưng chỗ này không có quần áo cho anh thay.”

“Buổi tối bảo trợ lý Từ mang sang đây.” Phó Dĩ Hành không nghĩ ngợi nói ngay.

Giang Tầm có chút không vui chỉ trích: “Buổi tối tan tầm rồi, anh không biết ngượng bảo nhân viên của mình tăng ca hả?”

Phó Dĩ Hành chỉ mỉm cười không nói gì, anh ta tì cằm lên vai cô ấy, im lặng ôm cô ấy.

Giang Tầm nhận ra điểm khác lạ bèn ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mỏi mệt ở đáy mắt anh ta, cô ấy nhẹ giọng hỏi: “Anh sao thế? Dạo này nghỉ ngơi không tốt à?”

“Mới vừa tiếp nhận tập đoàn phải xử lý rất nhiều việc, thời gian nghỉ ngơi ít cũng là bình thường.” Giọng Phó Dĩ Hành hơi khàn, giống như bị giấy nhám chà qua.

“Vậy anh còn uống rượu?” Giang Tầm theo bản năng nói. Vừa dứt lời cô ấy đột nhiên nhớ tới việc chính, “Đúng rồi, anh còn chưa nói cho em biết, anh đi đâu hả? Sao mới đi có một tí anh đã uống rượu rồi.”

“Anh mới gặp một người quản lý của bên đối tác ở khách sạn, thịnh tình khó từ chối, đành phải cùng anh ta uống mấy ly.” Âm thanh khàn khàn của Phó Dĩ Hành lộ ra vẻ mệt mỏi.

Giang Tầm vươn tay xoa nhẹ tóc của anh ta, nói: “Hồi ở trường anh luôn bảo em đừng thức khuya chú ý sức khỏe, kết quả anh về nước rồi, ngược lại không chú ý sức khỏe.”

Phó Dĩ Hành vùi đầu vào cần cổ cô ấy, khẽ cọ cọ, cười nhẹ: “Em quan tâm anh như vậy, anh rất vui. Nhưng mà cái này không giống.”

“Không giống chỗ nào?” Giang Tầm khó hiểu.

Đúng lúc này di động của cô ấy vang lên. Lúc này Giang Tầm mới nhớ ra Giang Lăng nói gọi điện cho cô ấy, thế là cô ấy mau chóng thoát khỏi vòng tay Phó Dĩ Hành, cầm lên di động. Nhìn thấy biểu thị cuộc gọi, quả nhiên là điện thoại của chị. Cô ấy mau chóng bắt máy.

Giang Lăng hỏi: “Tầm Tầm, đến phòng chưa?”

“Chị, em…” Cô ấy vừa cất tiếng, Phó Dĩ Hành đột nhiên ôm lấy cô ấy từ phía sau, nụ hôn lạnh lẽo rơi xuống sau gáy cô ấy khiến cô ấy giật mình một cái, “Tới rồi.”

Cô ấy hít sâu tiếp lời của câu trước, rồi quay đầu trừng mắt nhìn Phó Dĩ Hành. Nhưng kẻ đầu sỏ nào đó có mắt không tròng, trực tiếp cúi đầu hôn cô ấy.

“Ưm ——”

Âm thanh ngờ vực của Giang Lăng truyền đến: “Tầm Tầm?”

Nhịp tim Giang Tầm đập như đánh trống, cô ấy mau chóng đẩy anh ta ra, nói: “Không, không có gì, em đang tìm quần áo để đi tắm, tắm xong sẽ ngủ.”

Giang Lăng nói: “Được, vậy em nghỉ ngơi sớm chút.”

“Vâng ạ.”

Mới cúp máy, di động đã bị Phó Dĩ Hành ném sang một bên.

Giang Tầm kháng nghị: “Này, Phó Dĩ Hành, anh đừng có quá đáng, ban nãy thiếu chút nữa để chị ——”

“Thiếu chút nữa cái gì? Như vậy sao?”

Nụ hôn lại hạ xuống.

“Ô, Phó Dĩ Hành, em nói rồi nếu anh còn bắt nạt em, bạn gái anh sẽ không…”

Tiếng nức nở của Giang Tầm hoàn toàn biến mất khi môi lưỡi hai người kết hợp.

***

Giang Lăng cúp mắt, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán bar trước mặt. Cô thu lại ánh mắt rồi tiến vào.

Đi vào trong tìm được nhân viên phục vụ, Giang Lăng nói mục đích đến: “Chào anh, tôi đến tìm người. Ban nãy có người bên các anh gọi điện cho tôi, nói bạn tôi ở đây uống say.”

“Đúng vậy, xin cô đi theo tôi.”

Nhân viên dẫn Giang Lăng tới trước quầy bar.

Chu Dư Ngôn đang nằm sấp trên quầy bar, nhắm mắt lại mặt mày nhăn nhíu.

Giang Lăng đi qua lắc người anh: “Chu Dư Ngôn?”

Chu Dư Ngôn từ từ mở mắt ra, khi thấy rõ cô anh hơi nhíu mày, không tỉnh táo lắm nói: “Tại sao là em tới đây? Không phải anh gọi trợ lý Lưu qua đây à?”

“…”

Tuy rằng anh còn giữ dáng vẻ bình thản trầm tĩnh, nhưng ngay cả người cũng gọi nhầm, xem ra quả thật say không nhẹ.

“Không phải anh bảo nhân viên phục vụ gọi điện thoại kêu em tới đón anh à?” Giang Lăng hơi nhíu mày, “Đi thôi, em đưa anh về trước.”

“Ừm.” Chu Dư Ngôn đứng dậy, tuy rằng trong mắt có men say nhưng coi như tỉnh táo.

Giang Lăng đi bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Không phải anh nói có việc cần xử lý à, sao lại ở quán bar, còn uống nhiều vậy?”

“Là có khách muốn gặp mặt, đối phương nghe nói anh ở đây nên đổi địa điểm gặp mặt.” Chu Dư Ngôn chỉnh lại cà vạt, lơ đãng nói, “Chỉ uống vài ly, không nhiều.”

Giang Lăng nói: “Nhưng hôm qua anh còn phát sốt, bệnh còn chưa khỏi hẳn, sao không để ý tới sức khỏe của bản thân.”

Chu Dư Ngôn dừng bước cúi đầu nhìn cô, anh đột nhiên trầm giọng cất tiếng cười: “Giang Lăng, em đang quan tâm đến anh ư?”

Giang Lăng: “…”

Trong hoàn cảnh ánh đèn lờ mờ, đôi mắt anh dường như đặc biệt sâu sắc. Ánh mắt bị nhuộm men say tựa như bịt một lớp lụa mỏng, không rõ ràng nhưng lại đặc biệt quyến rũ người ta.

Chu Dư Ngôn như thế này, cô thiếu chút nữa là…không thể khống chế rồi.

Cô nhớ tới chú chó Pomeranian mà mình và em gái cùng nuôi hồi nhỏ, lúc nó quẩy đuôi tỏ vẻ đáng yêu đòi ôm cũng mang dáng vẻ này. Sau đó chú chó Pomeranian qua đời, cô rất đau lòng, cùng Giang Tầm tổ chức “lễ tang” cho nó, còn khóc to một trận.

Giang Lăng hít sâu, nhìn sang một bên che giấu nói: “Chúng ta trở về rồi nói.”

Chu Dư Ngôn không nói gì đi theo cô rời khỏi quán bar. Ra tới bên ngoài, Giang Lăng đón một chiếc taxi, đưa Chu Dư Ngôn về nhà của anh.

***

Khi cánh cửa đóng lại, Giang Lăng vừa lấy lại tinh thần thì đã bị Chu Dư Ngôn nắm cổ tay đè lên cửa.

“Anh ——” Cô chỉ kịp nói ra một chữ, nụ hôn của anh chẳng nói chẳng rằng hạ xuống.

Nụ hôn này tới đột ngột mạnh mẽ lại bá đạo, cũng bạo dạn hơn bình thường, giống như hành động đột ngột của anh hoàn toàn không cho Giang Lăng cơ hội phản ứng.

Đợt tấn công cấp tốc, thành trì bị xâm lược.

Anh tùy ý cướp đoạt sự ngọt ngào của cô, còn ôm cô thật chặt không để cô lui nửa bước. Trên người Chu Dư Ngôn đầy mùi rượu, cũng không biết hôm nay anh uống bao nhiêu. Mùi cồn theo nụ hôn xâm nhập cảm quan của cô, không biết là vì thiếu dưỡng khí hay bị cồn lây lan mà cô hình như cũng bắt đầu say. Không kịp suy đoán hành động khác thường của anh hôm nay, Giang Lăng đã bị dẫn vào tiết tấu. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của anh cũng bắt đầu đáp lại anh. Nhưng ngay lúc này, Chu Dư Ngôn dừng lại. Anh không làm gì cả chỉ cụp mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu sắc mê người.

Tiếp xúc lại với không khí trong lành, lý trí của Giang Lăng thoáng cái trở về. Cô nhìn người trước mặt, hơi thở hổn hển nói: “Chu Dư Ngôn, anh đang làm cái gì?”

Chu Dư Ngôn cúi đầu, cánh tay chống trên cánh cửa cụp mắt nhìn cô, anh đột nhiên thấp giọng hỏi: “Giang Lăng, anh và em gái em, người nào quan trọng hơn?”

Giang Lăng khựng lại.

Không đợi cô trả lời, anh liền dời tầm mắt cười tự giễu: “Anh biết rồi, em không quan tâm tới anh. Câu hỏi này của anh rõ ràng là dư thừa.”

Giang Lăng: “…”

Cô còn chưa nói lại nghe anh hỏi: “Giang Lăng, có phải em ghét anh không?” Giọng anh khàn khàn, dường như nhuộm men say nồng nặc.

“Chu Dư Ngôn, anh say rồi.” Giang Lăng nhíu mày nói.

Không chỉ say thôi mà còn say dữ dội.

“Anh không say.” Chu Dư Ngôn rất nghiêm túc nhấn mạnh.

“Không say?” Giang Lăng không tin, cô chìa ra hai ngón tay, “Vậy đây là số mấy?”

Chu Dư Ngôn lại khẽ cười, vươn tay nắm lấy tay cô, anh thuận thế đè lên khóe miệng cô: “Cho dù là uống rượu cũng uống say, nhưng không uống đến mức hư đầu óc, làm sao ngay cả con số cũng không đếm được?”

“Anh cũng biết?” Giang Lăng nói, “Vậy anh còn nói bậy bạ?”

Chu Dư Ngôn thấp giọng nỉ non: “Anh không nói bậy, anh chỉ đang nói thật. Cho dù em ghét anh.” Anh khẽ hôn lên môi cô, âm thanh hơi khàn, “Anh cũng muốn có được toàn bộ của em.”

Giang Lăng rất bình tĩnh hỏi: “Toàn bộ? Toàn bộ gì cơ?”

Chu Dư Ngôn nhìn thẳng cô, cặp mắt đen nhánh kia mang theo mấy phần mê ly nhưng lại sáng ngời, đặc biệt quyến rũ người ta.

“Con người của em và trái tim của em, anh đều muốn hết.” Giọng anh trầm thấp.

Giang Lăng nhìn anh không chớp mắt, sắc mặt không có gì thay đổi: “Chu tổng, anh thật là tham lam.”

“Đúng vậy, con người anh rất tham lam.” Chu Dư Ngôn cười cười. Anh khựng lại một chút rồi hỏi, “Vậy còn em, em có từng thích anh chút nào không?”

Giang Lăng nói: “Thực ra em đã nói đáp án với anh, nếu em không có chút cảm giác với anh thì hiện tại đã không đứng ở đây.”

“Nhưng anh muốn nghe chính miệng em nói.” Chu Dư Ngôn đè giọng rất thấp, “Nói em thích anh.”

“…” Giang Lăng im lặng.

Chu Dư Ngôn cũng không buông tha: “Giang Lăng, cho anh biết đáp án.”

Giang Lăng nhắm mắt hít sâu hai hơi, cố gắng giữ trạng thái tỉnh táo: “Chu Dư Ngôn, anh buông tay.”

“Anh không buông.” Chu Dư Ngôn cố chấp nắm tay cô, âm thanh dụ dỗ có chứa ý tứ thúc ép, “Nói với anh, em có thích anh hay không?”

Giang Lăng bất đắc dĩ chỉ đành trả lời: “Thích.”

Chu Dư Ngôn bị ốm và uống say hình như đều đặc biệt ấu trĩ. Nhưng lúc này cô cũng đặc biệt nhẫn nại đối với anh.

Chu Dư Ngôn nhận được đáp án vẫn chưa hài lòng, ngược lại được voi đòi tiên: “Nếu thật sự thích anh thì đêm nay ở lại đi, sau này mỗi cuối tuần hãy ở lại.”

Hô hấp ấm áp rơi vào trong tai, giọng anh trầm thấp mê hoặc lòng người. Có lẽ anh thật sự uống rất nhiều.

“Được không em?”

Giang Lăng có phần không giữ được lý trí và vẻ bình tĩnh bên ngoài. Cô không ngừng nói với mình, hiện tại có lẽ anh không biết bản thân đang làm gì, nhưng mà ——

Thừa nhận đi, cô không thể chống cự anh như thế này.

“Bây giờ chúng ta còn chưa thể khiến Giang Thiệu Quân chú ý, hơn nữa dạo này em gái em…” Giang Lăng thấp giọng nói, rất kiên nhẫn mặc cả với anh.

Chu Dư Ngôn nói: “Không sao, chúng ta cẩn thận một chút là được rồi. Anh sẽ chú ý, tuyệt đối không liên lụy tới kế hoạch của em.”

Anh đã nói vậy hình như cũng không còn lý do nào để từ chối.

“Thế nào?” Chu Dư Ngôn hỏi tới.

“…Ừm.”

Nghe được câu trả lời của cô, Chu Dư Ngôn cong lên khóe môi dưới, hôn cô lần nữa.

Giang Lăng tựa trên cánh cửa, tuy rằng lạnh lẽo nhưng trong phòng có bật hơi ấm, cô không hề cảm thấy lạnh. Tay cô bất giác đặt lên bờ vai anh, cách lớp quần áo có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau. Cô đáp lại nụ hôn của anh, hai người ôm hôn nhau say đắm.

Chu Dư Ngôn vươn tay cởi ra áo khoác trên người cô, nhưng mà khoảnh khắc áo khoác trên người rơi xuống —— Tiếng chuông di động đột ngột vang lên trong phòng.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement