Hành Trình Chinh Phục Tiểu Ác Ma - Quận Hy Ca

Ads

Quận Nhĩ Trúc dĩ nhiên không dám thề thốt điều gì, người làm chuyện xấu trong lòng luôn có quỷ, cô ta cũng không ngoại lệ.

Qua một lúc, bị Quận Hy Ca hành hạ đau tới sắp ngất, cô ta rốt cuộc cũng chịu thừa nhận: “Phải, là tôi… Tất cả là do tôi làm!”

Quận Hy Ca tặc lưỡi, bấy giờ mới buông Quận Nhĩ Trúc ra. Mặc dù cánh tay đã mỏi nhừ nhưng cô cũng không thể hiện ra mặt, chỉ điềm tĩnh đưa ra yêu cầu: “Nói cho rõ ràng một chút.”

Thâm tâm Quận Nhĩ Trúc vô cùng phẫn hận, cô ta nằm bẹp dí trên giường, da mặt tái mét, thở không ra hơi. Cô ta không nghĩ được gì sâu xa nữa, chỉ muốn đuổi người phụ nữ như ác ma này đi cho nhanh. Hai tay siết chặt ga giường, cô ta cắn răng nói: “Tôi – Quận Nhĩ Trúc đã bày trò hãm hại Quận Hy Ca. Từ đầu chí cuối, tôi là người có lỗi.”

Vì muốn tăng thêm sức thuyết phục, Quận Hy Ca bắt cô ta phải nói lại lần nữa, tỉ mỉ tường tận từng chi tiết. Quận Nhĩ Trúc không muốn nhưng không còn cách nào khác, song cô ta cũng rất thông minh mà không khai đồng bọn ra. Bằng mọi giá cô ta phải bảo vệ Tư Sinh, có như thế mới có thể lấy được lòng tin của ông ta. Đến khi đó, cô ta còn phải lo sợ gì nữa? Quận Hy Ca cũng chỉ là con tép riu thấp cổ bé họng mà thôi.

Quận Nhĩ Trúc dường như đã quên mất sự tồn tại của Diêm Dụ, quên mất Quận Hy Ca còn có sự hậu thuẫn vững chắc là Diêm gia. Trong lúc không chú ý, máu trên cổ cô ta đã khô tự bao giờ.

Đợi cô ta nói xong thì đã là chuyện của 15 phút sau. Quận Hy Ca lẳng lặng tắt ghi âm, sau đó nhấn nút màu đỏ trên giường bệnh. Cô cũng không biết lúc nãy mình lấy đâu ra sức lực để chế ngự Quận Nhĩ Trúc. Có lẽ sự thù hận đã che mờ tầm mắt và làm lu mờ lý trí của cô chăng?

Ngoài hành lang, Diêm Dụ sốt ruột đi qua đi lại, sự lo lắng hiện hết lên trên mặt. Cách âm của bệnh viện này khá tốt, vì thế anh không nghe rõ bên trong xảy ra những gì, chỉ mơ hồ cảm nhận được tiếng khóc lóc ầm ĩ.

Không chịu nổi nữa, anh đá tung cánh cửa, giọt mồ hôi to rơi trên gò má rồi rỉ vào kẽ miệng, mặn chát.

“Rầm!”

Quận Hy Ca giật mình dời mắt về phía cửa, thấy gương mặt của Diêm Dụ liền thản nhiên thu hồi ánh mắt.

Diêm Dụ nhìn thoáng qua Quận Nhĩ Trúc, cô ta hình như đã ngất đi, trên thân nhầy nhụa vết thương, còn có cả máu. Anh không có vẻ gì là kinh sợ, chậm rãi bước tới gần cô rồi hỏi: “Xong chưa?”

“Xong rồi.” Quận Hy Ca gật đầu.

Nhận được đáp án, Diêm Dụ bèn bế cô lên, hai người nhanh chóng rời đi. Ra khỏi cửa một đoạn, Quận Hy Ca bỗng lên tiếng: “Em muốn đi rửa tay.”

Nghe vậy, Diêm Dụ đưa mắt liếc trộm bàn tay cô, kế tiếp, anh theo hướng cô chỉ tìm đến nhà vệ sinh. Đặt Quận Hy Ca lên bệ rửa tay, người đàn ông lấy khăn giấy ướt lau tay giúp cô. Một màu đỏ hồng nhuốm lên bề mặt khăn giấy, anh biết đó là máu, nhưng không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Cả quá trình Diêm Dụ đều im lặng, chuyên tâm tẩy rửa bàn tay cô cho thật kĩ lưỡng, sạch sẽ. Quận Hy Ca đắn đo một hồi, không nhịn được bèn nói: “Anh không có gì muốn hỏi em sao?”

Diêm Dụ ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: “Có gì đáng để hỏi chứ?”

Không thể không nói anh rất hiểu lòng người, cũng biết nhìn mặt mà đoán tâm trạng. Quận Hy Ca vuốt nhẹ lọn tóc mềm mại của anh, cảm thấy kiếp này lấy chồng coi như cũng không uổng phí. Chí ít thì hiện tại Diêm Dụ làm rất tốt vai trò của mình, biết chuyện gì nên can thiệp, chuyện gì không nên can thiệp. Tóm lại, Quận Hy Ca vô cùng hài lòng với biểu hiện của anh!

Còn chuyện anh giấu diếm cô đã bị cô quẳng ra sau đầu. Nghĩ lại thì anh làm vậy cũng chỉ vì lo lắng cho cô, hoàn toàn không trách anh được.

Rửa tay xong, vừa lau khô thì bên tai bỗng vang lên tiếng nói chua ngoa của phụ nữ: “Ôi, ai đây?! Bác sĩ Quận… là cô phải không?”

Lông mày thanh tú cau lại, Quận Hy Ca nghiêng đầu, đập vào mắt cô là một gương mặt hết sức quen thuộc. Đây là đồng nghiệp cũ của cô, hai người cũng chẳng hề ưa nhau, từ khi cô chia tay với bệnh viện này, có lẽ cô ta đã xưng vương xưng bá ở đây.

Quận Hy Ca lạnh nhạt rũ mắt, đầu mày có hơi lạnh nhạt. Cô không đáp lại cô ta, họ Chử bị xem thường, tức tối nói: “Cho cô mặt mũi mà cô không cần. Bác sĩ Quận, bây giờ cô sống như thế nào?”

Theo họ Chử quan sát, có vẻ như Quận Hy Ca béo tốt lên rất nhiều, nhan sắc cũng thăng hạng hơn xưa. Khoanh tay nhìn vào Diêm Dụ, cô ta tức khắc bị vẻ đẹp của anh làm cho mê muội.

Lúc này, Diêm Dụ đang vòng tay ôm eo Quận Hy Ca, không khí vốn tươi đẹp, lãng mạn thì bị người phụ nữ lạ mặt này phá tan, cho nên anh cực kì không vui. Đuôi mắt người đàn ông nheo lại đầy hà khắc, anh nhận ra người này không có chút thiện ý nào. Lời nói còn mang theo sự chấm biếm trắng trợn, anh nghiến răng nghiến lợi.

Quận Hy Ca cầm tay anh, họ Chử thấy hai người thân mật như vậy, cô ta nhếch mép nói: “Tôi tưởng cô đàng hoàng thế nào cơ? Hóa ra là phải tìm kim chủ để sống qua ngày. Nếu mọi người mà biết “bàn tay vàng” của bệnh viện Đế Đô tồi tệ như vậy, liệu sẽ suy nghĩ ra sao nhỉ?”

Họ Chử cười chảy nước mắt, khi Quận Hy Ca còn tung hoành trong bệnh viện, cô ta luôn bị viện trưởng xem nhẹ, mãi không giành được thứ hạng cao nhất. Giờ thì tốt rồi, ở đây, ai cũng phải gọi cô ta một tiếng chị Chử.

“Tùy cô.” Quận Hy Ca thờ ơ buông lời, không muốn nán lại đây lâu. Cô ghét nhất là nói chuyện với những người thiểu năng, ngực to não phẳng. Vì vậy, cô cũng lười mở miệng.

Họ Chử nghênh ngang chặn giữa cửa, cô ta lắc đầu nhìn Diêm Dụ bằng ánh mắt tiếc nuối: “Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu. Việc gì anh phải bao nuôi loại người như cô ta chứ?”

“Loại người như cô ấy?” Diêm Dụ nhướng cao mày, khóe môi phác họa đường cong đẹp đẽ. Anh nhìn Quận Hy Ca, đôi mắt hẹp dài toát lên vẻ kính ngưỡng, thâm tình: “Ý cô là tôi không nên yêu loại người hoàn mỹ như Hy Ca sao?”

Hai mắt họ Chử trợn tròn, mồm chữ A đủ để nhét vừa một quả trứng gà. Phản ứng của anh trái ngược với dự liệu của cô ta.

Diêm Dụ bế Quận Hy Ca lên, nở nụ cười không độ ấm. “Khiến cô thất vọng rồi, sự thật là tôi đã yêu Hy Ca.”

“Nhưng cô ta bị bại liệt, cô ta chẳng thể nào thỏa mãn nhu cầu tình dục của anh.”

“Tôi yêu tất cả những gì thuộc về cô ấy, kể cả đôi chân bị bại liệt kia.”

Dứt lời, Diêm Dụ liền bước vượt qua ả, điệu bộ vô cùng ngang tàng. Trước khi rời đi, anh tốt bụng nhắc nhở họ Chử một câu: “Còn nữa, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp.”

Họ Chử không cam tâm bấu vào cánh cửa, dường như không tin Quận Hy Ca có thể lấy được người chồng đẹp trai, giàu có như vậy. Vừa rồi, cô ta có nhìn thấy chiếc đồng hồ nạm kim cương sáng lóa trên cổ tay anh, cộng thêm bộ đồ được may thủ công bằng tay kia, tất cả đều là hàng hiệu cao cấp. Hơn thế nữa, cô ta thấy khuôn mặt Diêm Dụ có chút quen quen, giống như đã từng trông thấy ở đâu…

“Tổng giám đốc Diêm thị?!”

Họ Chử che miệng ngăn lại chất giọng quãng tám của mình, cô ta nhớ rồi, người đàn ông đó đã xuất hiện trên truyền hình trong buổi kí kết hợp đồng với công ty nhà bác họ cô ta.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement