Ánh mắt cô ta lướt nhẹ qua đám đông, sau đấy đảo mắt một cái, cuối cùng cũng tìm thấy Kinh Tử Sâm, dáng người cao lớn của anh thẳng tắp, Minh Triết và Bảo Ngọc được anh nắm tay, cô ta nhìn mà thấy ghen tị. 

Anh đúng là một người ba tốt, chỉ tiếc cô ta không phải là mẹ của các con anh. 

Ánh hoàng hôn trên bầu trời dần tan biến, màn đêm cũng dần buông xuống, lâu đài ánh lên những ngọn đèn rực rỡ, trong khoảng sân rộng được trang trí tỉ mỉ, từng dải đèn nhấp nháy ánh sáng tuyệt đẹp. 

Rượu ngon, điểm tâm, âm nhạc, những người hầu mặc đồng phục, những vị khách ăn mặc lộng lẫy trò chuyện rôm rả. 

Đây chắc chắn là một đêm vui vẻ và tuyệt vời. 

Cho đến khi lễ trưởng thành hoàn thành mọi thủ tục dưới sự tuyên bố của người dẫn chương trình, Ngọc Tịnh Thi vẫn không đợi được đến phần người đại diện nhẫn, cô ta ngây người đứng đó nhìn khách khứa tản đi, tin tốt mà cô ta nghe được vào chiều nay giống như một giấc mơ vậy. 

Màn đêm buông xuống, nhiều khách khứa đã lục tục ra về trước. 

Cô ta nhìn từng chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi lâu đài... 

Lòng cô ta bắt đầu bối rối và lo lắng, cô ta cau mày sốt ruột nhìn xung quanh tìm kiếm một người nào đó. 

Cuối cùng, cô ta xách váy bước về phía trước! 

Đến bên hồ bơi, cô ta nhìn về phía hai người giúp việc đang dọn dẹp bát đĩa, cũng chính là người đã mang tin tốt đến cho cô ta vào chiều nay. 

“Cô Ngọc ạ?” Người giúp việc thấy cô ta thì chủ động chào hỏi, trên môi nở nụ cười: “Sao cô không đi khiêu vũ vậy?” Không xa còn có một số thanh niên đang nhẹ nhàng khiêu vũ theo điệu nhạc. 

“Buổi chiều các cô nói ông Eder muốn mời tôi và tổng giám đốc Kinh làm người phát biểu người đại diện nhẫn, tại sao đến giờ vẫn chưa có phần này vậy? Khách khứa đều đã tản đi hết rồi.” Cô ta hỏi rất lịch sự nhưng trong lòng lại rất sốt ruột. 

Hai người giúp việc kinh ngạc mở to mắt, sau đó quay sang nhìn nhau. 

Một người trong số họ tỏ ra áy náy: “Xin lỗi cô, chúng tôi quên thông báo với cô mất, chuyện này đã bị tổng giám đốc Kinh từ chối, nên việc đại diện đã bị hủy bỏ rồi ạ. 

“Từ chối?” Trái tim Ngọc Tịnh Thi run lên, cô ta không tin: “Yêu cầu của ông Eder mà anh ấy cũng từ chối sao?” 

“Cũng không phải từ chối đại diện, anh ấy chỉ từ chối phát biểu đại diện cùng cô thôi ạ. Người giúp việc thẳng thắn, nói xong cũng thấy không ổn, nhưng chỉ có hai câu này mới có thể giải thích rõ ràng nhất thôi. 

Tiếp theo là sự im lặng gượng gạo... 

“Cô Ngọc, xin lỗi cô nha, bọn tôi đi làm việc trước đây” Hai người giúp việc dọn dẹp ly rượu và đĩa điểm tâm rồi rời đi. 

Gió mát ban đêm thổi tới, thổi cho Ngọc Tịnh Thi tỉnh lại, trái tim vốn còn chút hy vọng giờ đã hoàn toàn nguội lạnh. 

“Bảo Ngọc, đợi con mười tuổi, ba cũng sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho con còn hoành tráng hơn cả hôm nay nhé!” 

Đôi chân cô ta nặng trĩu như đeo chì, giọng nói trầm ấm quen thuộc của người đàn ông mượn gió bay vào màng nhĩ cô ta, Ngọc Tịnh Thi nghe tiếng thì quay đầu lại, thấy Kinh Tử Sâm đang ngồi xổm trên bãi cỏ không xa, hai tay nắm lấy vai cô bé, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều. 

Bảo Ngọc còn chưa kịp cảm động thì Minh Triết cũng chạy đến: “Ba ơi! Sao con không có vậy ạ?” 

Kinh Tử Sâm nhìn cậu bé: “Con là con trai, đây là mơ ước của một cô công chúa. Trong tuổi thơ của con gái phải để lại một số kỷ niệm đẹp, đây sẽ là sự tự tin cả đời của con bé, sau này em gái sẽ phải đi lấy chồng. Còn con thì không giống vậy, con là người thừa kế tương lai của tập đoàn Kinh Thị, Minh Triết sẽ không quan tâm đến chuyện tiệc sinh nhật đâu phải không? Đàn ông chúng ta chỉ có tiệc ăn mừng chiến thắng thôi!” 

Minh Triết cười khúc khích, cậu bé cũng buông bỏ, không còn thấy ba thiên vị nữa. 

“Lớn lên con sẽ lấy một người đàn ông giống như ba!” Bảo Ngọc chân thành bày tỏ: “Được không ạ?” “Không được.” Kinh Tử Sâm nghiêm túc nói với cô bé: “Con phải lấy một người đàn ông ưu tú hơn ba nữa. 

Từng một chữ lọt vào tai Ngọc Tịnh Thi giống như một cái gai đâm vào người hết cây này đến cây khác. 

Trong lòng cô ta vô cùng đau đớn như vạn mũi tên đâm xuyên tim, toàn bộ ký ức thời thanh xuân đó, người đàn ông cô ta yêu từ năm 11 tuổi, giờ đây ngày càng rời xa cô ta. 

Thành phố Ninh Hải, vịnh Minh Hà. 

Lê Mạn Nhu vừa đi ra khỏi thí nghiệm dược phẩm, cô trở về phòng ngủ nhìn mình trong gương, khóe miệng hơi bầm, má cũng hơi sưng, cô mở hộp kem che khuyết điểm trong tay ta. 

Cô phải về thôn Đông Mai lấy hai loại thuốc bắc, dùng để thay cho thuốc đau dạ dày mà Kinh Tử Sâm nghiên cứu chứ hiệu thuốc bình thường không bán. 

Cô không thể để Lâm Vĩnh Thuỵ nhìn thấy vết thương trên mặt mình, càng không thể để cậu ấy lo lắng. 

eyJpdiI6ImxqeElFamN3Z2lkRTBhcEVJT2RCcWc9PSIsInZhbHVlIjoiV3BNQXdiYXZHSDRkQzhzVVpad0NXSTZJeUMrd3hjSHdYTnoyRnoyZVNldTlcL0xFTjVmNHl6MEhXaDkwdnQzXC9ZbEJqbk5ZTFlnbU1ob3VlMEl4SVNBUGFrR2tPTWhpSHFWbXVyQktXaDJURGVka0ZITys1aHFSSzFjR1wvRkxIUk9LRzlSRnBYMFcwSytGZEVRa1NwUTBIS1FXXC8xanhLRDQyWEhNT1dwV0NnWFRneVBuUXlhNkVkKzRsZTBRZlB2STgyOGZrYWorRk5HUDdGWldXSk5kamRcL0xDQzYybW04SmErMTBER25ZV2VNSWFJNGNCTFhMOHY3M1ZCN3dBRGVTRmZpVmd0NDRVSEhvNmVNQXNaYTcyMm9kZ1wvMjJMSHRCdmkxd0s2bUpqVHIwZFdsR1wvVmM1cDd5OVlJckk3bWVOYVVmRGJhc0x4bmx4cVFENnl4UTJPSlZWdldxUUs5K0h0K2IxRmV1RlRPcUhFdG15VFY2dkhFUWNZN1JNQWcrQjRROUFlMVhVczB2Q2xkeUxobVZocUtPMFpqUUhFbkxaUURndDNibGxYU2o4M1ArUmFoSkFHS1ZkMW5OMWU1Y2g4Vm5JK25TUmdEcFNlamp2RHdTT3I2S252WU9DdXEyRno3QTJ1ZFwvNDJWVktZbzNHdnE3eExoc0FzZWwzUlRCYiIsIm1hYyI6IjcwYTQyODRkYmVmY2UxYjgxODA4ZWNmYjMzZmFmNTEzZjZkNTdjZTRjMzU0M2YxY2I5ODIyNzg1ZWVlOGVhMGEifQ==
eyJpdiI6InFBdXRKZjZkN0VhSVloY2hkeFpCWlE9PSIsInZhbHVlIjoiU0NLajN1ODZ3bEE0dEFFZDRReXZVNWJVSHFRS2d5WUE5TDhyMFU0OTk3ODl4K3MyU1Zjbjl1anI2aGZRZlBTdWlzNTZCYzAzWmlnYXdlTDU3SGFXeFQ1ZjZvc2VjejlsUXlrRityd3NcL0g0SG9RS0RKc2pnTGFBNTh6TmVkOW5RWWV2VVVzczZ2bFdMYXBuS2xXV1RHME1XcFVSQ0RVM245RE9QMk95UEZSUlAyaU5xYmN1eXowaTQ3cGZiV2U2U1hDN0x6cjZtVFJHVDV5T3ZWblh3ZlwvNElGUjhrZnRwd2ExcDlIVmZ5TWdYUnZMejI5bDdJMVwvNjE2SjZIMEdCY2IrRWU0cTBvU1p5SnM4bUhvem9PZTY5V2FOaVNhb0RiOHZNZFEyZUVLVis4eU5nR0VBcWx2cWdFRXBPYm03UnhQb3FKanhISFFESnRwSXFCaVdMK1dGUXNkRGJGZkF3cHlWMVU3T0RmQUoxT3ZLVmxyVWRlWkNDXC96VldweTdscGp1U2htNnRnVHYyakN5ZWgzdDhOTDlxTFFOU2pOc2pURW9rUHh6dTlOVDhlUU1tZ1NhR2dWVmtyd1wvNzU0bWtScTM3anRZZStUS1JsdGlTSUVwUWRySXBWRmFPS3lLZG43SUJEdnFNMXF2T2JmQk9zaFBQYTRWV1BoVEErVFwvaGNGc0JcL0tYOWVyWlwvd01Ea2Z2YzVKN05sY1paOURlNlwvbFRCSkZOQWhET3YyOHlpRjVwU09sdTVhQ1RUc0dMY2ltV0JsTUdYM1pHa054K1c1cHR4S1R5Wlo0ak5JN2dTN0ZGTWlLSFFCeit1QmIrUGJiVHJoWnpYOEc1QzhRQXU1ZSIsIm1hYyI6ImI3MDE1NWRiN2Y3NTE0OTA3NGVlZDFkNjRlYWEyMjdkZjQxOGFiM2QzZTM2ODZkOWVjYjk5NzRmYTAwZWE0YzcifQ==

Lạc Vân nhìn bóng lưng không ngoảnh lại của cô mà ngẩn người, mợ chủ cũng không phải dạng vừa đâu! Vừa rồi đúng là sắc sảo thật!

Ads
';
Advertisement
x