“Cụ thể là ở đâu!”, Tô Nhuệ dẫn dụ.  

 

 

“Ừm…”  

 

Nói được một chữ, đột nhiên, Tần Kiệt giật mình, lấy lại bình tĩnh. Anh nhận ra vừa nãy mình đã thất thố, lại còn nói bậy nữa chứ.  

 

Anh là người đã có bạn gái, sao có thể nói lung tung vậy được.  

 

“Giám đốc Tần, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy?”, Tô Nhuệ thúc giục.  

 

“À… chuyện đó…”, Tần Kiệt có hơi đau đầu, anh đưa tay gãi đầu.  

 

“Giám đốc Tần, anh vò đầu làm gì? Anh còn chưa nói tôi xinh đẹp ở đâu đấy!”, Tô Nhuệ lại thúc giục lần nữa.  

 

“Á, có, có con muỗi, đúng rồi, tôi vừa bị muỗi cắn cho một phát! Có hơi ngứa! Phải gãi!”  

 

Tần Kiệt vội tìm cớ chuyển chủ đề, giả vờ gãi gãi cái ót, trông có vẻ rất ngứa.  

 

Tô Nhuệ nóng nảy.  

 

“Có muỗi à? Sao tôi không thấy nhỉ?”, Tô Nhuệ quan sát bốn phía, đừng nói muỗi, ngay cả con ruồi cũng không có nữa là.  

 

“Thật, thật sự là có muỗi!”, Tần Kiệt vô cùng chắc chắn.  

 

Anh không muốn để Tô Nhuệ nhìn ra là mình đang nói dối, muốn tránh nặng tìm nhẹ nói sang chuyện khác.  

 

Nhưng anh không ngờ Tô Nhuệ vậy mà lại sấn tới.  

 

“Giám đốc Tần, anh đưa tay ra đây, tôi gãi giúp anh!”  

 

“Hả? Cô… Giúp tôi gãi?”, Tần Kiệt có hơi hoang mang.  

 

Vốn dĩ anh chỉ gạt Tô Nhuệ mà thôi, chứ có ngứa gì đâu.  

 

Nếu để Tô Nhuệ thấy được, chẳng phải sẽ bị lộ à?  

 

“À, không cần đâu! Ở đây có rất nhiều người, để người ta nhìn thấy thì không hay đâu!”, Tần Kiệt cười gượng, tìm cớ ứng phó.  

 

Nhưng anh đã tính sai.  

 

Bởi vì Tô Nhuệ vốn chẳng quan tâm anh có đồng ý hay không, cô đi thẳng đến sau lưng Tần Kiệt, nắm lấy tay anh, muốn dùng sức mạnh kéo tay anh ra.  

 

Nếu như bị Tô Nhuệ kéo ra, sẽ bị lộ, nên Tần Kiệt đâu chịu.  

 

“Giám đốc Tô, đừng có như vậy nữa! Bị người ta nhìn thấy không hay đâu!”, Tần Kiệt chỉ muốn mau chóng thoát khỏi ma trảo của Tô Nhuệ.  

 

Nhưng anh càng giải dụa, Tô Nhuệ càng nắm chặt, muốn cứng rắn kéo tay anh ra.  

 

“Đừng có nhúc nhích!”, Tô Nhuệ kêu lên.  

 

Nhưng Tần Kiệt nào có nghe, anh lại càng vùng vẫy.  

 

Không ngờ lại vùng vẫy lại gây ra chuyện tệ hại.  

 

Đột nhiên, anh nghe thấy Tô Nhuệ “Á” một tiếng, sau đó, cả người cô mất thăng bằng, sắp ngã xuống hồ bơi.  

 

“Gì vậy?”  

 

Nhìn thấy vậy, Tần Kiệt giật mình, vô thức đưa tay bắt lấy tay cô.  

 

May mắn, anh đã kịp nắm lấy tay trái của Tô Nhuệ.  

 

Anh thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị kéo cô lên, nhưng đúng lúc này, anh nhìn thấy khóe miệng Tô Nhuệ nhếch lên một nụ cười quái đản.  

 

Vụ gì đây?  

 

Đã vậy rồi mà Tô Nhuệ còn cười được?  

 

Làm trò gì vậy chứ?  

 

Không phải chứ?  

 

Tần Kiệt có hơi khó hiểu.  

 

Nhưng một giây sau, anh đã hiểu ra.  

 

Bởi vì Tô Nhuệ đột nhiên ngã người về hướng bể bơi.  

 

Tùm~  

 

Tô Nhuệ và Tần Kiệt cùng ngã xuống hồ.   

 

“Ha ha~”  

 

Tô Nhuệ nở nụ cười, cười một cách khoái chí.  

 

Bàn tay trắng như ngọc chỉ vào Tần Kiệt vừa bị rơi xuống hồ, cười nói: “Giám đốc Tần, tôi cố ý đấy, anh không nhìn ra à? Ha ha, chơi vui thật!”  

 

Tô Nhuệ cười tươi như hoa.  

 

Nhưng Tần Kiệt lại cảm thấy rất bất đắc dĩ và đau đầu.  

 

Anh gạt Tô Nhuệ, ai ngờ cuối cùng lại bị cô tương kế tựu kế kéo xuống nước.  

eyJpdiI6InVtUzVPUVBQYUhlVG8xN1RXbURWRFE9PSIsInZhbHVlIjoieGI1STcwYkxvTVwvNVwvK0poWVF4NCtlMEJCajRmeWNmN3Bmd3I4TGVGOU4rY3c4XC9KdXpnem5zWU1ZSlNLVFNsUW83RWg5SFJiS0RrTjBqODUxWnhxVmF4VzA2UjZqUXZKQkJmYXRiTzUwQnR0MUUxUENKdFlYZFJCNXFtNzZ5WmgiLCJtYWMiOiI5MWQzNDRhOTk0MDE1YWZhYzcyOWFlYjZmOTE3ODBjYjIyNDg2NGUxZTM3M2U3ODQ4ODFlOGYyN2E3MTRhNjE5In0=
eyJpdiI6InBwU1N1UWtDd0tWUVVVRWVPbW9sTFE9PSIsInZhbHVlIjoiK0U3K0VNb1VEQ2oxdXYyTGxRdEVUNmswVGJwRFM1UDBcL2F1SEhkWUQ2ZUNaSm9SRlVDY3Zoek52Y1RKVjkzYTMiLCJtYWMiOiJiYjBhNWYxNThkNTM1MzY2YWFiMjI2YWEwNjk2OGM1MzcwNjAyYzBkOWJlNjAxODFhZDgzMTZiNmVmODQ3Nzg4In0=

“Giám đốc Tần, chỉ đùa với anh một chút mà thôi, sao lại nhăn nhó như vậy?”, Tô Nhuệ cười kéo tay Tần Kiệt.  

Ads
';
Advertisement
x