Hai ngày trước, Tô Nhuệ từng đề cập với anh. Tất cả những vận động viên cần ký hợp đồng đều đã ký xong rồi, những người không ký được cũng chỉ đành từ bỏ, bọn họ dự định sẽ quay về.  

 

Lúc đó Tần Kiệt đang rất bận, nên anh không nghĩ ngợi gì cả, cứ thế đồng ý, mà anh cũng không nhớ rõ thời gian cô ấy về.  

 

Kết quả là bận tối mày tối mặt, anh thật sự không để tâm đến chuyện này. Giờ thì phiền toái rồi!  

 

“Ngại quá! Trong khoảng thời gian hai người không có mặt, công ty đã mở rộng quy mô kinh doanh, toàn bộ công ty từ cao đến thấp đều bận tối mặt, nên đã quên mất chuyện hai người trở về! Xin lỗi! Sau khi xuống xe, hai người đợi một lát, tôi sẽ đến ngay!”  

 

Tút tút~  

 

Sau khi cúp điện thoại, Tần Kiệt gọi báo cho Châu Phàm một tiếng, sau đó lấy chìa khóa xe chạy thẳng ra ga tàu cao tốc.  

 

Nghe thấy âm báo tắt máy, Tô Nhuệ nhíu chặt mày.  

 

Tên đáng ghét này, tôi đã nói gì đâu, vậy mà anh đã vội tắt máy rồi.  

 

Cố ý đúng không?  

 

Bộ tôi khiến người khác chán ghét lắm à?  

 

Không phải có câu nhất gái lớn hai, nhì trai hơn một đó sao?  

 

Tôi bỏ của, còn không được à?  

 

Hừ!  

 

Chờ đó cho tôi.  

 

Tô Nhuệ âm thầm thề.  

 

Một màn này vừa khóe bị Tôn Triêu Dương bắt gặp, ông lắc đầu, không biết nói gì cho phải, nên vờ như không hề hay biết.  

 

Mười phút sau, tàu cao tốc tiến vào ga.  

 

Hai người kéo theo hành lý ra cổng, đứng chờ ở khu nghỉ chân.  

 

Nửa tiếng sau, Tô Nhuệ nhận được điện thoại của Tần Kiệt, sau khi biết được vị trí cụ thể, anh đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.  

 

Còn chưa kịp nói gì thì Tô Nhuệ đã nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.  

 

Tần Kiệt đờ người ra.  

 

Tình huống gì vậy?  

 

Tôi còn chưa kịp nói gì, sao đã ôm rồi?  

 

Lại còn ở trước mặt mọi người nữa chứ, thích hợp không?  

 

Đúng là hư không tưởng nổi mà!  

 

“Khụ khụ~”, Tần Kiệt ho khan, nói: “Xung quanh có rất nhiều người, đừng làm như vậy!”  

 

“Không, đã gần hai mươi ngày rồi tôi không gặp anh, tôi nhớ anh lắm, để tôi ôm anh một cái!”, Tô Nhuệ không đồng ý, càng ôm chặt hơn.  

 

“Cô làm vậy lỡ như bạn gái tôi biết được, cô ấy sẽ giết tôi đấy!”, Tần Kiệt nói.  

 

“Ha ha, đó là chuyện của cô ta, đâu liên quan gì đến tôi!”, Tô Nhuệ không quan tâm.  

 

Tần Kiệt: “…”  

 

Anh không biết phản bác như thế nào nữa.  

 

Coi bộ người phụ nữ này nhất quyết bám vào anh, vung không được rồi.  

 

Nhất là ở trước mặt rất nhiều hành khách, anh lại càng không thể thô lổ đẩy cô ấy ra, nên chỉ có thể cúi đầu, mặc kệ cô ấy ôm.  

 

Một phút sau, cuối cùng Tô Nhuệ cũng rời khỏi ngực Tần Kiệt.  

 

Cô nhìn anh, bỗng nhiên nở nụ cười.  

 

“Cô cười gì?”, Tần Kiệt cảm thấy khó hiểu.  

 

“Mùi trên người anh thật nồng!”, Tô Nhuệ nói.  

 

“Vậy à? Trên người tôi có mùi gì à?”, Tần Kiệt vội vàng ngửi ngửi: “Hình như không có mùi gì cả?”  

eyJpdiI6InBZTitaS2hYczZxRnpLckcrN1N2M2c9PSIsInZhbHVlIjoiN3dcL0NFaXFKc1dIRFpiRG9VUTMyVEhCUkdPaDBGMGFBa244WkJUSDY5b29pYzFLd21TMEFrQThoUTk1dUJ2REIiLCJtYWMiOiIwNTlkMzUyNTVlYzY0MWQ3MjM5MDAwODJiY2M4ZWM0NTQ4MGEzYzQ4Zjg1NjcyNGZkZGUyYTFkNzMyYzViZDRhIn0=
eyJpdiI6IlJyTTBKUHdnaHRBOHFwamhlM2MwUFE9PSIsInZhbHVlIjoibVVsbW9MYVwvKzkrT3dnZVlUem5SMEdJYzhHV2U3dmg4VVNEZVRCNmU3enk1bEVKWVdZbE8rY1R2MkF1MEN2NjRcL2N0VmF1SUhQN25nNVwvaHJXT3VHbENPd0F6MkptV3NPUHBKaFJQZ2YzQ0FzZVBLRFJuWmIxWXB6K09JRllRZ0hEQ0MxWktKVUdxckMwV0ZOaDU1bWVObkp6ZlVYMk9zMlwvSDZpenU4RmZRQ3JiNWdYMUFvNllpQlwvNVlmYk1HKzBMWTdoSCt6MjRycUJmNGVsT3FzRGJYUHQ5UlppSzVuY0NFbStuSEVtZll4UXZiRUFkQnN3QzhCNTkzQWZteUlISHlrdytcLytyQ1NEUTBLd1JMdFRnelJ4ZERpUWNHQTFpamlhMkFFM1QzSTQ9IiwibWFjIjoiNDcyOTNhOGY0NjBiZDk0YjMwN2ZiOGUxYThkNDA5M2U4OTFhOGRjYmQ5ZTcyMmU2NDI4MzEyYTViZjY4ZTE2MCJ9

“…” 

Ads
';
Advertisement
x