"Bố! Con không chuyển sang thể thao nữa! Bố không cần cầu xin ông ta nữa, chúng ta đi thôi!", con trai Lữ Bộ Thanh không nhịn được nữa, cậu ta đứng dậy định kéo Lữ Bộ Thanh lên.  

 

Bốp ~  

 

Lữ Bộ Thanh tát một cái lên mặt con trai, ông vô cùng tức giận: "Mau, lập tức xin lỗi thầy Giang ngay!"  

 

"Con không làm!"  

 

Bốp!  

 

"Nhanh, có nghe thấy không?"  

 

"Con không đi!"  

 

"Thằng nhóc này, con điên rồi sao? Nói con đi xin lỗi mà, con có nghe thấy không!"  

 

Lữ Bộ Thanh dùng sức đạp mạnh con trai mình.  

 

Nhưng con trai ông ta cũng rất bướng bỉnh.  

 

Cậu ta không chịu xin lỗi.  

 

Dù Lữ Bộ Thanh không có râu, thì lúc này cũng tức giận dài râu luôn rồi.   

 

"Nghe thấy không, con của chính ông cũng không muốn xin lỗi, vậy đừng nói tôi không giúp hai người! Tạm biệt!", Giang Dã xoay người rời đi.  

 

Lữ Bộ Thanh đuổi theo.  

 

Ông lại chắn ngang trước mặt Giang Dã.  

 

"Thầy Giang, con tôi nó còn nhỏ, không hiểu chuyện! Tôi thay nó xin lỗi thầy có được không? Xin thầy đừng đi có được không? Đợi một lát nữa thôi, tôi tin giám đốc Tần chắc chắn sẽ đến!"  

 

Thầy Lữ đau khổ cầu xin.  

 

Ông chỉ thiếu điều gọi Giang Dã một tiếng bố nữa thôi.  

 

Nhưng Giang Dã vẫn không đồng ý.  

 

Ông ta mặc kệ Lữ Bộ Thanh, vẫn quyết định rời đi.  

 

"Để cho ông ta đi!"  

 

Bỗng nhiên, có một giọng nói truyền đến.  

 

Bước chân của Lữ Bộ Thanh dừng lại.  

 

Lữ Bộ Thanh nghiêng đầu nhìn lại, trong tầm mắt xuất hiện một khuôn mặt trẻ tuổi.  

 

Xem tuổi tác, chắc anh cũng chỉ mới 20 tuổi.  

 

Không đến 24 tuổi.  

 

Nhìn qua, khuôn mặt mặc dù có chút non nớt.  

 

Nhưng cặp mắt kia lại long lanh có hồn, còn có chút thâm thúy.  

 

Ánh mắt đó nói với Lữ Bộ Thanh rằng chàng thanh niên trước mắt không phải là người bình thường.  

 

"Chắc ông chính là thầy Lữ rồi, thật ngại quá, tôi đến trễ!"  

 

Chàng thanh niên chính là Tần Kiệt đang thong dong đến muộn.  

 

Sau khi nhận được điện thoại của Chu Phàm, anh nhanh chóng chạy tới đây.  

 

Giống như lời Lữ Bộ Thanh nói, trên đường có chút kẹt xe nên anh tới chậm hơn một chút.  

 

May thay, anh chỉ trễ có ba phút mà thôi.  

 

Anh không ngờ tới đây lại thấy một màn lạnh lùng vô tình này.   

 

Đáng thương cho bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ.  

 

Ở Hoa Hạ, mỗi người làm cha làm mẹ.  

 

Rất nhiều lúc, họ có thể vì tương lai của con cái mình mà từ bỏ tôn nghiêm của mình, hoàn toàn không để ý.   

 

Giống như một màn vừa rồi.  

 

Lữ Bộ Thanh có thể vì chuyện của con mình, không ngần ngại mà quỳ gối trước mặt Giang Dã.   

 

Nhưng thứ ông ta đổi lại được chính là sự lạnh lùng và vô tình của Giang Dã.  

 

Giang Dã căn bản không thèm để ý tới.  

 

Mặc dù Lữ Bộ Thanh đã dập đầu, còn đánh con mình, muốn xin lỗi thay cho con mình.   

 

Nhưng Giang Dã vẫn không hề cảm kích.  

 

Ông ta vẫn không đồng ý chờ thêm vài phút nữa.  

 

Ông ta thực sự lạnh lùng tới cực điểm.  

 

Đối với loại người như vậy, Tần Kiệt không biết làm thế nào mà ông ta có thể trở nên nổi tiếng trong ngành được nữa.  

eyJpdiI6IjBOUXdDek5wR2YwaHFzZGJpNVBtUXc9PSIsInZhbHVlIjoianZ6SnlcL1dvSE1XUzk1ZUhrTGpKclNNaG1JbUpuOHg3OU5hbDZkdHFDTUxuaW9UR2x4QXMzNnV1Qm5uQXVXU0IiLCJtYWMiOiJmNGM5MzRhZDRhN2NmNDFiY2ExNjEzYjVlMGFlNzI4YmE0MzE3OWUxNTYxZmUxZjU2NzE1MzFmMmIwYTJiNTYyIn0=
eyJpdiI6ImhjbXE1VGFPU3hJQ0NEWXJYU1FuZVE9PSIsInZhbHVlIjoiN2hNeEFKd3h4d1JSdkUxUzk0QWN4U0ZuZFgwdXNkNTVYODh2bWE5SGpnS3NwXC8zU29oTU9iWVwvMlFuUTRkQmdNN2RmUzc0UmhybURwTGUzRnFaSldGUmVnWnQzS3FDOVVjcHpjeFlnT2RDSzZFeU8xeTRjTU9NM2lrWCtYc2VJc25UWmF0UVpWY0V4YTQ0OUhtdzM3Njc0ZW5tR3BYRHVrSmtsT0o2bkZRK2srV1pCbmVqTGl2RGIxWm12K29mWmpxZ3lncHVKTEdOSStRZXJaNmMwYlNGQkg2MzNsR0F3Zkl1NGhzbWFJYktNNSs5Y3RWTHp4bFU0blZKU2VaWmp1IiwibWFjIjoiM2ZjNDg4NGEyZmRiODVjYzVjZTcyYzFiMWM0ZDgzMWJlNjFlMTg0ZWU1NzgxNTliNjNiNTZjMTdmODcyMDEwNyJ9

Tần Kiệt tin rằng kiêu ngạo chiếm khả năng nhiều nhất.  

Ads
';
Advertisement
x