“Có thể!”, Tần Kiệt đáp một cách rất nghiêm túc.
“Có thể?”, Tần Văn Văn tựa như nghe được một chuyện cười lớn, bà ta rất muốn cười, nhưng lại cố nhịn, nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt, ánh mắt lộ vẻ không tin: “Tần Kiệt, cậu đậu đại học nguyện vọng mấy?”
“Nguyện vọng ba!”, Tần Kiệt đáp.
“À, ra là cậu cũng biết nguyện vọng ba!”, Tần Văn văn nói: “Cậu có biết mỗi năm, người muốn đến công ty tôi làm việc phải có văn bằng gì không?”
“Không biết!”, Tần Kiệt lắc đầu.
“Không biết cũng không sao! Để tôi nói cho cậu biết!”, Tần Văn Văn nói: “Ít nhất phải đậu nguyện vọng một! Đó là yêu cầu của công ty tôi thôi đấy! Còn đối với những công ty khác, yêu cầu còn cao hơn! Rất nhiều công ty đều yêu cầu phải có bằng thạc sĩ!”
“Mà bọn họ bắt đầu từ hai bàn tay trắng, phải làm việc suốt năm năm mới có thể mua nhà ở Hỗ Hải. Làm bảy, tám năm, thậm chí là mười năm mới có cơ hội bước vào giới trung lưu ở Hỗ Hải! Còn giới thượng lưu ấy à, không mất hai, ba mươi năm cũng đừng nghĩ! Trừ phi là thiên tài!”
“Còn cậu ấy à, chỉ đậu nguyện vọng ba mà thôi! Nguyện vọng ba là thế nào cậu biết không, không cần tôi nói, chắc cậu cũng rõ! Đó chỉ là nhu cầu mở rộng tuyển sinh của trường mà thôi! Tuy nói là chính quy, nhưng chất lượng giáo dục cùng trình độ giảng viên đều không đáng được nhắc đến!
“Càng không cần bàn đến việc có thể đào tạo ra sinh viên như thế nào! Chỉ với điểm ấy, cậu còn kém rất nhiều so với những sinh viên đậu nguyện vọng một!”
“Cậu cảm thấy cậu có thể cạnh tranh lại bọn họ sao?”, Tần Văn Văn nhìn Tần Kiệt, hỏi.
“Cô, cô đừng quên con cũng đang học nguyện vọng ba đấy! Con học cùng trường với Kiệt Tử!”, Tần Tuyết sốt ruột, cuống quít biện hộ thay Tần Kiệt.
Cô hi vọng Tần Văn Văn không tiếp tục làm khó anh.
“Tuyết Nhi, sao con và cậu ta có thể giống nhau được? Gia đình con và cậu ta không cùng một đẳng cấp! Con sinh ra đời đã định sẵn là không cùng một thế giới với cậu ta rồi!”
“Đúng vậy, con học cùng trường với cậu ta! Nhưng con đến trường thật sự là để học à? Bất quá chỉ là để lấy tiếng thôi! Lấy tiếng, con có hiểu không?”
“Thế nhưng…”, Tần Tuyết còn muốn giải thích.
Nhưng đã bị Tần Văn Văn ngắt lời: “Tuyết Nhi, hiện tại con còn nhỏ, ngoài xã hội có rất nhiều chuyện mà con không hiểu được! Là cô của con, ngưỡng cửa này, cô nhất định phải xem kỹ giúp con! Dù con có giận cô thì cũng không sao cả!”
“Tuy nhiên, cô tin, sớm muộn cũng có một ngày con hiểu được tấm lòng của cô! Thế nên con đừng xen vào chuyện này! Để cô và Tần Kiệt nói chuyện! Tần Kiệt, cậu nói đi?”, ánh mắt Tần Văn Văn nhìn xoáy vào Tần Kiệt.
Không cho phép anh phản đối.
Bởi vì ý của bà ta rất rõ ràng: Một người đàn ông như Tần Kiệt mà cần phụ nữ giải thích thay cho mình à? Cần người thay mình giải vây sao?
Nếu đúng như vậy thì cậu ta không xứng là đàn ông, không xứng lấy Tuyết Nhi nhà bà.
Quả nhiên, Tần Kiệt mở miệng nói: “Tuyết Nhi, em đừng xen vào chuyện này, để anh với cô nói chuyện!”
“Kiệt Tử…”
“Nghe lời!”, Tần Kiệt liếc nhìn cô.
“Được, được rồi!”, Tần Kiệt đã nói vậy thì Tần Tuyết cũng không tiện xen vào. Nhưng trong lòng cô vẫn rất lo lắng.
Trái tim cô đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi đây này.
Nhưng lúc này, Tần Kiệt lại nhìn thẳng vào mắt Tần Văn Văn bằng ánh mắt rất nghiêm túc.
Mãi một lúc lâu sau, anh mới nói: “Đúng vậy! Con học nguyện vọng ba! Nhưng ai quy định học nguyện vọng ba thì không thể đánh bại nguyện vọng một chứ?”
“Vương, hầu, khanh, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống! Con nghĩ chắc là cô đã từng nghe qua câu nói này? Trên thế giới này, có rất nhiều người không cách nào lựa chọn xuất thân của mình, nhưng cũng không có nghĩa là cả đời họ sẽ phải sống như vậy, không đúng sao?”
“Cậu nói không sai!”, Tần Văn Văn không phủ nhận, nhưng bà ta lại trở nên sắc bén: “Nhưng tôi cảm thấy, cậu không phải là một trong số đó! Trong mắt tôi, cho dù cậu có được như vậy thì cùng lắm cũng giống với số phận của Trần Thắng, Ngô Quảng mà thôi!”
“Cô chắc chắn như vậy à?”, Tần Kiệt hỏi.
“Đúng! Tôi chắc chắn! Con người tôi từ trước đến nay chưa từng nhìn lầm ai!”, Tần Văn Văn nói.
“Được! Nếu chúng ta đã không thể thuyết phục đối phương, vậy thì chúng ta đánh cược một lần, cô thấy sao?”, Tần Kiệt nói.
“Cậu muốn đánh cược gì?”, Tần Văn Văn hỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất