Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Quý Lam Xuyên

Ads

Edit: Min

Sửa sang lại cà vạt, Quý Lam Xuyên cơ hồ đã quên mất cảm giác mặc vest. Lúc trẻ thì không có cơ hội mặc, sau này thành danh, không ai dám quản “Quý đại sư” mặc cái gì.

Quần áo là do Tần Chinh chọn. Cho nên lúc này, cậu đứng ở bên người Tam gia, nhìn qua cứ như là bạn trai của đối phương vậy.

Đêm nay là yến tiệc sinh nhật lần thứ 70 của Hoắc lão gia tử. Những nhân vật uy tín danh dự mang theo lễ vật lần lượt tới. Xe sang bên ngoài khách sạn đậu hết hàng này đến hàng khác. Giới truyền thông hình như được đánh tiếng gió, cho nên không có một ai dám lại đây chụp.

Nói là tiệc sinh nhật, thực chất là nơi các vị khách đến để kiếm một ít lợi ích gì đó. Mà Tần tam gia là người có thể một tay che trời ở thành phố M, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Vì thế, Tần tam gia nổi danh là “Không gần sắc đẹp”, “Giữ mình trong sạch” lại mang theo bạn trai nam bên người. Khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến rớt cằm.

Đó là một thiếu niên vừa mới đôi mươi, vẻ mỹ lệ của cậu làm người ta khó phân nam nữ. Diện mạo rõ ràng thanh thuần vô hại, nhưng mắt phượng cong cong cùng môi đỏ no đủ lại làm cậu tăng thêm vài phần sắc khí.

Thiếu niên cong môi khẽ cười, sóng mắt lưu chuyển, câu động thần tâm của mọi người.

Dáng người cao ráo, giới tính không cần nói cũng biết, nhưng cả nam nữ ở đây, vẫn không tự chủ được mà vì thiếu niên cảm thấy kinh diễm.

Xinh đẹp như vậy, chẳng trách được Tần tam gia sủng ái.

“Cười cái gì mà cười.” Cảm thấy những ánh mắt đó nhìn về phía thiếu niên thật là chướng mắt, Tần Chinh một phen túm lấy cánh tay đối phương, “Hoắc lão ở bên này, theo kịp.”

Cách hai tầng vải dệt, Quý Lam Xuyên cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay người kia hơi nóng. Sớm đã quen với kiểu động kinh của Tần tổng, cậu trộm chửi thầm hai câu, liền ngoãn ngoãn đi theo phía sau.

Ngay khi hai người rời đi, bầu không khí trong đại sảnh ấm áp trở lại. Trên người Quý Lam Xuyên mang theo một khí chất khó nói, cho nên trong lúc nhất thời, không có ai đem cậu cùng Bạch Thời Niên liên hệ với nhau.

Đưa lên lễ vật đã chuẩn bị trước, Tần Chinh thái độ cung kính mà khom lưng: “Hoắc lão.”

Không liên quan đến quyền thế địa vị, ba mẹ Tần Chinh lúc sinh thời có giao hảo với Hoắc lão gia tử. Từ một ý nghĩa nào đó, Hoắc Đạo Nhiên chính là trưởng bối duy nhất được Tần Chinh thừa nhận.

“Tiểu Chinh tới rồi.” Ông mạnh mẽ vỗ vỗ vai Tần Chinh.

Lão giả tóc hoa râm vẫn cứng rắn, trong tay cầm quải trượng gỗ đàn hương, ánh mắt nhìn về phía Quý Lam Xuyên cũng tràn đầy trêu ghẹo: “Như thế nào, đây là người trong lòng.”

Đối với lão nhân gia không có việc gì liền thích chơi đùa này, Tần Chinh đau đầu một trận: “Không phải, cậu ấy chỉ là………”

“Không phải cái gì mà không phải, những năm trước ta có thấy cháu dẫn ai theo đâu.” Giả vờ tức giận mà gõ quải trượng, Hoắc lão cười tủm tìm nhìn về phía Quý Lam Xuyên, “Nhìn xem, đứa trên này lớn lên đẹp như này. Lại đi quen với đứa du mộc ngật đáp* như cháu, đúng là đáng tiếc.”

*Ý chỉ là người đầu gỗ, thần kinh thô á. Nhưng mình để nguyên cho đỡ thô.

Tần • thần kinh thô • Chinh: “……….” Hắn không nên đem con thỏ con hấp dẫn ong bướm này tới đây.

“Khụ khụ.” Quý Lam Xuyên đang cố nín cười, lại nhận thấy sát khí quanh người nam nhân, cậu ho nhẹ một tiếng. Chịu thương chịu khó mà đi giải vây giúp ông chủ mình, “Xin chào Hoắc lão gia, cháu là Quý Lam.”

Khác với lúc nhìn Tần Chinh, ánh mắt Hoắc lão gia tử không còn hiền hoà thân thiết như trước. Ánh mắt của ông sắc bén, giống như là một đao có thể phá vỡ lớp vỏ ngụy trang bên ngoài. Cho dù như thế, Quý Lam Xuyên vẫn ung dung để mặc người đánh giá, cũng không biểu lộ ra một tia khiếp đảm hay chột dạ.

Không khí trong phòng trở nên ngưng trọng. Ngay lúc Tần Chinh đang chuẩn bị lên tiếng giải vây cho thiếu niên. Hoắc lão gia tử đột nhiên cười lớn: “Tốt, là đứa nhỏ tốt.”

Không màng hơn thua. Nhóc con này so với đứa út của Bạch gia còn tốt hơn nhiều.

“Ngài nói gì thì chính là đó.” Thấy trong chốc lát không thể giải thích hiểu lầm này, Tần Chinh dứt khoát đâm lao phải theo lao, “Quý Lam thích trẻ con, không biết hôm nay Đóa Đóa có tới không?”

Sợ nhóc ngơ ngác bên người không phản ứng kịp, hắn còn cố ý nhéo nhéo thắt lưng của cậu. Mà Quý Lam Xuyên một thân da thịt kiều nộn, lại thiếu chút nữa là gào vào mặt hắn———

Mẹ nó! Đau vãi!

Tần Chinh đang khó hiểu vì sao trong mắt thiếu niên lại xuất hiện một tầng hơi nước. Sau đó, hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện vị trí mình nhéo có chút xấu hổ. Vòng eo thiếu niên mềm dẻo tinh tế, quả thực rất khác so với hắn và những người đàn ông khác.

Nhéo một chút liền mềm chân, nhóc con này sao mẫn cảm như vậy!

Bị cặp mắt phượng ánh nước đảo qua, Tần Chinh làm bộ bình tĩnh mà thu hồi tay trái. Lòng bàn tay không tự chủ được mà vân vê hai cái.

“Thân thể Đóa Đóa không tốt, Tiểu Tứ đang ở trên lầu cùng nó.” Suy nghĩ của ông bị cô cháu gái yêu quý lôi kéo, Hoắc lão cũng không có chú ý tới “Tương tác” giữa hai người.

Ông nhìn những vị khách ăn uống linh đình cách đó không xa, từ từ thở dài một hơi: “Nếu không phải có người trong cục, ta thật sự không muốn tổ chức bữa tiệc này chút nào.”

Thay vì nói là tiệc mừng thọ của ông, đây giống như là làm nhiệm vụ ông nên làm. Mọi người ở đây chỉ quan tâm đến việc mình có thể nhận được bao nhiêu lợi ích trong bữa tiệc này. Bao gồm cả Hoắc gia, cũng cần có nhân mạch để duy trì.

Vẻ mặt Tần Chinh nhàn nhạt: “Nếu không muốn làm thì luôn có cách.”

Ngạo khí như Tần gia, cho nên lúc Tần Chinh lên nắm quyền, Tần thị liền không tổ chức bất kì tiệc hội nào trong vòng.

“Ta đã già, không có tinh lực mạnh mẽ như cháu.” Hoắc lão thu hồi cảm khái trong nháy mắt, “Lên lầu 3 rẽ phải, mang bạn trai nhỏ của cháu đi đi.”

Bị một câu “bạn trai nhỏ” dọa đến kinh sợ, Quý Lam Xuyên thiếu chút nữa hoá đá tại chỗ. Cậu cùng chân cùng tay mà đi theo sau Tần Chinh. Lại nghe được Hoắc lão tự cho là mình nhỏ giọng nói thầm: “Trâu già gặp cỏ non. Sao mấy tiểu tử thúi trong nhà lại không có bản lĩnh như vậy?”

Trâu già • Tần Chinh: “…………”

Cỏ non • Quý Lam Xuyên: “………….”

Liếc mắt nhìn thấy sắc mặt đen như đáy nồi của nam nhân, Quý Lam Xuyên nhanh chóng an ủi: “Nam nhân 35 chi hoa, Tam giang đang ở tuổi tráng niên chính trực, khẳng định sẽ có nhiều cô gái trẻ thích.”

Càng nghe càng giận, Tần Chinh âm thầm nghiến răng: “Cô gái trẻ?”

Nhớ đến xu hướng của Tần Tử Hành không có bị răn dạy, Quý Lam Xuyên lập tức chân chó mà sửa miệng: “Con trai cũng vậy.”

Bởi vì trước đó cố kìm nước mắt, đuôi mắt của thiếu niên vẫn còn hai vệt đỏ chưa biến mất. Cặp mắt kia trong trẻo quá mức, thậm chí Tần Chinh còn có thể nhìn thấy hình bóng nho nhỏ của hắn ở trong đó.

Khí chất nổi bật, đôi mắt biết nói đổi tới đổi lui. Giống như làm nũng mà la hét “Ôm ta một cái nha” “Ôm ta một cái nha”.

Lông mi như cánh quạt rung lên một chút. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tần Chinh định cho đối phương một cái ôm. Đột nhiên hắn ý thức được trạng thái của mình không đúng, liền hạ tay phải đang muốn nâng lên một nửa, quay đầu đi lên cầu thang: “Ồn ào.”

Quý • không nói lời nào • Lam Xuyên: “………..”

Từ khi tiếp xúc với Tần Chinh, cậu cảm thấy nguyên chủ có thể sống đến cuối cốt truyện đúng là kỳ tích. Mạch lão nam nhân này khác thường, lực sát thương đủ để so sánh với bà mẹ chồng ác độc mười phần.

Cũng may hôm nay có chuyện quan trọng trong người, Tần Chinh không rảnh cùng mình so đo nhiều.

*

Cánh cửa phòng trên lầu 3 vừa mở ra, Quý Lam Xuyên liền nhận thấy một cỗ sát khí nồng đậm.

Trong phòng có một người phụ nữ đang ngồi, nhìn qua ngũ quan, hẳn là người này có quan hệ huyết thống với Hoắc lão gia tử. Nhưng tuổi tác không lớn, thoạt nhìn còn trẻ hơn Tần Chinh vài tuổi.

Khí chất dịu dàng, phong độ trí thức nồng hậu, Quý Lam Xuyên xác định đối phương chính là con gái út “Tiểu Tứ” của Hoắc lão. Bên cạnh cô còn có cái giường nhỏ cách đó không xa, nằm trên giường là một bé gái khoảng 5,6 tuổi.

“Anh Tần, sao anh lại tới đây?” Thấy người đến là Tần Chinh, cô kinh ngạc đứng dậy đón chào, “Vị này là……?”

“Quý Lam.” Theo bản năng mà bỏ qua phần giải thích thân phận thiếu niên, Tần Chinh giới thiệu đơn giản, “Hoắc Văn Ngữ, con gái của Hoắc lão.”

Không xác định được đối phương có nhìn ra manh mối nào hay không, Tần Chinh không chút chột dạ mà đem nguyên do đẩy lên đầu thiếu niên: “Cậu ấy thích trẻ con, một hai phải bắt tôi dẫn đi lên xem Đóa Đóa.”

Quý • liên tục cõng nồi • Lam Xuyên: “………….” Được rồi, ngài là ba ba, ngài nói gì cũng đúng!

Thiếu niên thẹn thùng mà mỉm cười, lại có bộ dáng ngoan ngoãn đến mức làm người ta khó lòng cảnh giác. Hoắc Văn Ngữ tự cho mình đã nhìn ra chân tướng, thấp giọng nói: “Thật sự không khéo. Hiện tại Đóa Đóa có chút không thoải mái.”

“Lúc nãy còn ổn, cũng không biết rốt cuộc là như thế nào.”

Nghe thấy người lớn nói chuyện, bé gái ốm yếu mở to đôi mắt nhìn, giữa mày của bé hiện lên một màu xanh đen mà mắt thường không nhìn được.

Sắc tướng này là sự tà hung mà không phải chính cát, thanh chủ sợ hãi bệnh tật, hắc chủ đại sát tử vong. Trong lòng Quý Lam Xuyên đã có đáp án, nhưng không biết Tần Chinh có muốn giải quyết công khai hay thôi.

Nhìn cánh tay trái buông thõng của đối phương ở trước mặt, ngón tay Quý Lam Xuyên khẽ nhúc nhích, bất động thanh sắc mà đến gần lòng bàn tay Tần Chinh.

“Nói?”

Thừa dịp hắn cùng Hoắc Văn Ngữ nói chuyện, Quý Lam Xuyên viết rõ từ “nói” vào lòng bàn tay Tần Chinh. Để biểu đạt nghi vấn của mình, cậu còn ngoạc một dấu hỏi chấm rõ mạnh.

Cảm nhận được ngón tay của thiếu niên đang không ngừng trêu trọc lòng bàn tay mình. Tần Chinh dừng nói, không thể nhịn được nữa mà nắm lấy ngón tay đối phương.

Nghĩ lầm đây là tín hiệu hành động, Quý Lam Xuyên cúi đầu ngậm miệng, tận chức tận trách mà đóng vai bình hoa.

Mãi cho đến khi Hoắc Văn Ngữ đưa hai người ra cửa. Cậu mới nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của nam nhân: “Cậu làm cái gì?”

“Là đưa ám hiệu đó ạ.”

Bị giọng nói đầy hormone nam tính phả bên tai, hiếm khi Quý Lam Xuyên nói chuyện lắp bắp: “Về nguyên nhân bệnh của Hoắc tiểu tiểu thư, không phải là Tam gia không cho cháu nói sao?”

Mơ hồ nhớ lại xúc cảm mềm mại khi chạm vào ngón tay thiếu niên, trí nhớ tuyệt hảo của Tần tam gia nhất thời nghẹn lời. Hắn định nói cái gì đó, liền thấy Hoắc lão gia tử cùng mấy vị khách đang nhìn qua bên này.

“Chuyện này lát nữa rồi nói, cậu đi dạo trước đi.” Biết thiếu niên không có kinh nghiệm trong mấy trường hợp như này, Tần Chinh nhanh chóng dặn dò thêm, “Đừng chạy lung tung, đừng gây rắc rối, hiểu không?”

“Vâng.”

Nhìn thấy thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, mặt mày của Tần Chinh không khỏi mềm xuống một chút.

Trước khi xoay người, hắn lại bổ sung một câu: “Gặp phải phiền toái thì đi tìm tôi, đừng ngây ngốc mà làm mất mặt Tần gia.”

Tự động đem câu này phiên dịch là “Ba che cho con”, tiểu nhân trong lòng Quý Lam Xuyên vẫy khăn tay vui vẻ mà chào tạm biệt Tam gia. Cậu ghét nhất là mấy kiểu yến hội như thế này. Mỗi lần chào hỏi xong là đi tìm một nơi không người để đứng.

Thừa dịp sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Tần Chinh. Quý Lam Xuyên vội vàng đi xuống cầu thang bên kia. Nhưng đen đủi thế nào mà lại vô tình đụng phải một người quen.

Nhìn thụ chính mặc một trang phục màu trắng ở trước mắt. Quý Lam Xuyên bi phẫn gào lên ——

Cái gì mà tiểu bối không có tư cách để đến? Tổng tài ba ba, anh gạt tôi.

➖➖➖➖➖

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement