Trong mắt Triệu Tốn lóe lên vẻ giễu cợt, cười khẩy nói: “Nhưng nếu ngươi không đi, toàn bộ người Kiếm Tông sẽ phải chôn cùng ngươi! Tất cả sẽ vì ngươi mà chết!” 

 

 

“Ngươi nói nhiều thật đấy.” 

 

Lâm Nhất nhìn gã, nói từng chữ. 

 

“Hừ, ta nói sai sao?” 

 

Triệu Tốn chậm rãi đứng dậy, nói: “Huyền Thiên Thánh Tôn, vô địch Hoang Cổ! Sớm muộn gì cũng sẽ thống nhất Hoang Cổ...” 

 

“Ai cho ngươi đứng dậy?” 

 

Gã vừa nói được nửa câu, Lâm Nhất chợt lên tiếng, sau đó đột nhiên nuốt lời chưa nói hết, bị ánh mắt kia nhìn đến mức chân tay run rẩy. 

 

Bụp! 

 

Lâm Nhất vung tay chưởng, không thèm nhìn, đánh thành lỗ ngay ngực gã. 

 

Phụt! 

 

Trái tim Triệu Tốn bị nghiền nát, chết ngay lập tức. 

 

Ban đầu định tha mạng cho gã, xem thử còn giá trị gì không, nhưng nói nhiều quá. 

 

Cái chết bất ngờ khiến Công Tôn Viêm ngẩn người. 

 

“Dẫn đường.” 

 

Sắc mặt Lâm Nhất không cảm xúc, Công Tôn Viêm không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng lời của Triệu Tốn đã cho Lâm Nhất chút chấn động. 

 

“Sư huynh... Phải làm sao đây, lời của tên này có lẽ thật sự hơi có lý?” Công Tôn Viêm hơi lo lắng nói. 

 

“Làm sao à? Giết sạch là được!” 

 

Lâm Nhất thản nhiên nói. 

 

Giết... Giết, Công Tôn Viêm ngẩn người, không nói nổi lời nào.

"Chỉ đường cho ta". 

 

Lâm Nhất buông một câu, vận Trục Nhật Thần Quyết cuốn phăng Công Tôn Viêm rồi lao vút lên không trung. 

 

Gió rít lồng lộng, hai người lao đi như tia chớp, phóng thẳng về phía thánh cốc Tượng Tuyết. 

 

"Lâm Nhất, vừa rồi huynh thực sự không đùa chứ?" Công Tôn Viêm im lặng hồi lâu mới hỏi. 

 

"Nếu không thì sao?" 

 

Lâm Nhất lạnh giọng: "Ta bỏ ra quãng thời gian người thường không thể tưởng tượng, chịu đựng khổ ải người thường không thể vượt qua. Thân pháp, kiếm pháp, quyền pháp, thân thể, ta đều rèn đến mức tốt nhất bằng nỗ lực không ai bì nổi, ta làm tất cả việc đó đâu phải để nuốt giận chịu nhục". 

 

Lúc này, tại thánh cốc Tượng Tuyết. 

 

Diệp Tử Lăng đang đứng trên cây cổ thụ chống trời luyện hóa tượng thánh, Mộc Tuyết Cầm thì cùng Triệu Nham dẫn đệ tử Kiếm Tông rút vào sâu trong cốc. 

 

Bên ngoài thung lũng, một đám người đông nghịt tụ tập. 

 

Vạn Thú Môn, Thanh Lôi Tông, Ngân Huyết Động Thiên... Hoàng Hỏa Môn - những đại phái chỉ kém các siêu tông môn một bậc dưới sự dẫn dắt của Huyền Thiên Tông liên tục tấn công vào trong cốc. 

 

Trong cốc, tuyết lớn bay mù trời, sương tuyết vương vãi khắp nơi. 

 

Giữa máu me tung tóe, tiếng kiếm rền vang không dứt. Cũng nhờ có đại trận nhiều lớp bảo vệ, mấy đại tông phái bên ngoài không sao xông hẳn vào bên trong được. 

 

Ở trung tâm đại trận, một vòng hỏa diễm đỏ rực chói lòa như mặt trời. Dưới ánh đỏ ấy, từng bóng người bị bắn văng ra ngoài. 

 

Song các thủ lĩnh đại phái không hề sốt ruột, họ tụ lại quanh Diêm Không, án binh bất động. 

 

Bọn họ đều là đại sư huynh của các môn phái, thánh binh trong tay đáng sợ tột bậc, ít nhất đều là truyền thừa thánh binh sở hữu hai vạn đạo thánh văn. 

 

Thậm chí có kẻ còn nắm giữ thánh binh Tinh Diệu! 

 

Giữa bầu trời có hỏa long gào thét, tia sét xanh chiếu rọi như ánh nến treo lơ lửng, từng bầy chim phượng bay lượn, dòng sông máu màu bạc chắn trong hư không, tiếng yêu thú rống gầm kinh hãi. 

 

Bọn họ còn chưa ra tay, nhưng dị tượng do thánh binh tạo ra đã phô diễn uy thế ngút trời. 

 

Khí thế lớn nhường này trong chiến trường Hoang Cổ hiếm khi thấy. 

 

"Kiếm Tông bị vây rồi sao?" 

 

"Lạ thật, thánh điện còn chưa hiện thân mà Huyền Thiên Tông đã muốn đẩy Kiếm Tông vào chỗ chết". 

 

"Hừ, có gì mà lạ. Giờ khác xưa rồi, bên ngoài chiến trường Hoang Cổ, mấy đại tông phái đều nhìn sắc mặt Huyền Thiên Tông mà hành động, Huyền Thiên Tông sao lại không nhân cơ hội này để ra tay cơ chứ!" 

 

"Trận thế này quả là khủng khiếp, các đại phái tổng tấn công, lại có Diêm Không tọa trấn. Bất cứ siêu tông môn nào cũng chịu không nổi. Nghe nói Cổ Nhược Trần và Diệp Thanh Huyền còn chưa tới". 

 

Ở xa, người người thấy cảnh ấy đều kinh hãi vô cùng. 

 

"Diêm sư huynh, Lâm Nhất vẫn chưa hiện thân ư? Diệp Thanh Huyền với Cổ Nhược Trần cũng không có mặt, còn phải đợi nữa sao?", đại sư huynh của Thanh Lôi Tông -  Vu Trạch sốt ruột hỏi. 

 

Các thủ lĩnh của những tông phái khác, kẻ nam người nữ đều khí độ bất phàm, nghe vậy liền đồng loạt nhìn sang. 

 

Diêm Không quay đầu liếc mấy cái, nhạt giọng: "Xem ra thằng nhãi đó thật sự sẽ không đến. Ra tay đi! Nếu còn chần chừ, đợi Kiếm Tông luyện hóa xong tượng thánh này e sẽ nảy sinh biến số". 

 

"Ha ha ha, Diêm sư huynh khiêm tốn quá, có huynh tọa trấn thì biến số gì được nữa? Tượng thánh sớm đã là vật nằm trong túi huynh rồi!" 

eyJpdiI6Ill2NGJcL0VpQ0h6d1JQZW9DTkhvV1lBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imo4OXVnd0d4QzJHNGI0R2VwNEhoblwvTG9mVGIzanJSYWlBR1BKN3ZlVXRpSEpQYlk0emMrVnNSZzJRRHlLWnBYIiwibWFjIjoiYzAyMWQ0YTA3OWZkMTM0MTAxNzlhMGNmMDdiODU0Yjk4MDUyZjQxMThhNzFkMWU5YjM3OTEzMjI3YzUwYmJiNCJ9
eyJpdiI6Iko5d3hUeFwvcEpmSVRwb3lrY01FbktRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjB6QVp5YnloOHNzOG5KSmsrSmNqaXdCK1FRXC9XQ0JHM3lsSEhZdlhNdWdVT0FzRUtvOUtTanN5QkFiN2NtTkN5TWM1VWVLa1RNdThFQytoUlR2YUdcL2tzdkhKcmVsU1EzdGNxYWl1UEpMZlhMWmhcLzdTOHN4ZjVmZkI5WktvR28wcFI4SUVrVG5KQkRZbzY3WktUK0xqa1RZNjFjNXBYR3VxYkZLSkFJR2tjNGw1TGFvRWVMVTJGR05NK2hrK3VxeDVnZWd0Wmc0UEpHTW5kdnI3SlRneXFiSGkzYlZEUHo1SGE2Rm1RbnVVQnArN0U2U2xaNHZxUzRmVUV3aTRIcG5Kc0FqZllpK3NSVUpJNEVENHZaMWFFeEU0dGpRSzNKZEFVUUpidEZ6XC9WaFwvMGdVNXB1UTVGSUlxSjhCb3UrZStGYXIyQUs1Y1l5UjlrOWk1WEc5cXdnTE5Nc0puTFhSXC9mMUx1c0R4VmprTFlJNHp1VlhaVENQb1lWRU9MOGlPZ2x3eWdBaFJweGZjYUMzXC8rQUVjaUZWM1N4MWlHRTk4cm5jSlJxNjVCNDRkTkFjVWZHVmdQTlZhSjFhYVVyV1RudDladXo0SDltSlRkZUo4ZTZ1WkU2Q21JV3RMMU5tOW9JaHhYY015SndYMHArYmdTR3hOUUdFR1wvcWk4NVg3OHUrd1lwVGRFeE9SU29vaHRzbW9nVjJIa3c2bmN3amV0ZnZ3UHBkeUJxcFN5TThCM1NTbE83cU84YnQzYmE0eVFZIiwibWFjIjoiYjlkZGRjN2ZmMGQxNzIxODhmZDQ5MThjOWI0MjViZDE1ZmMwN2U0MDRjMGY0ZWRmYjZkMDA0YmE5NWE2NjZhYSJ9

Ads
';
Advertisement
x