Hàn ý lóe lên trong mắt Lâm Nhất - ba tên này đúng là âm hồn bất tán.
Lúc hắn tử chiến với ma cương thì chẳng thấy bóng dáng đâu, đến lúc ma cương vừa chết thì đám người này lập tức bám theo. Quả là hoàng kim yêu nghiệt hàng đầu, tốc độ nhanh đến ghê người!
Chưa rõ đầu đuôi đã ra tay với hắn, việc này đã chạm vào điều cấm kỵ của hắn. Lúc hắn hảo tâm ra tay giúp, cả bọn bỏ chạy còn nhanh hơn chớp.
Ma cương vừa ngã xuống, liền nhảy ra ngay.
Tưởng hắn sợ bọn chúng chắc?
Lâm Nhất bỗng quay phắt người, nơi đáy mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo, mái tóc dài bay loạn xạ, ánh sáng trên toàn thân bùng lên, hắn quay lại đối mặt thẳng với ba kẻ đang đuổi tới.
"Hừ, biết sợ rồi à?"
Thấy Lâm Nhất dừng bước, đôi mắt Trần Đào ánh lên vẻ giễu cợt, lạnh giọng nói.
"Giao thánh kiếm chí tôn ra!"
Tiêu Khôi cũng thẳng thắn không vòng vo, mặt lạnh như tiền quát.
"Đệ tử Dao Quang, đây không phải nơi cho ngươi giễu võ giương oai!" Huyền Phong cũng nạt.
Ba người tản ra, lơ lửng giữa không trung, đồng loạt giải phóng ra uy áp bàng bạc, khóa chặt cả vùng trời này.
Ong ong ong!
Dưới uy áp của cả ba, thời gian như đông cứng lại, kiếm quang trên người Lâm Nhất cũng ảm đạm đi mấy phần.
"Ba đánh một à?"
Khóe môi Lâm Nhất nhếch lên thành ý cười, sát ý trong mắt càng sâu đậm.
"Hừ, ngươi nghĩ nhiều rồi. Đối phó ngươi chẳng cần khoa trương vậy, chỉ là sợ ngươi chạy thôi. Trong ba bọn ta, tùy ý chọn một người ra tay cũng đủ để nghiền nát ngươi!"
Trần Đào mặt không cảm xúc, lạnh giọng cười khẩy.
Tiêu Khôi cũng lên tiếng: "Thiên Đao Lâu và Kiếm Tông vốn giao hảo. Nể mặt Cổ Nhược Trần, Tiêu mỗ không làm khó ngươi. Giao thánh binh chí tôn ra là có thể đi. Nếu ngươi chịu, ta còn có thể ban cho ngươi một gốc thánh dược vạn năm, cũng coi như không thiệt thòi!"
Tiêu Khôi nói giọng lạnh lùng, lại pha chút bực bội.
Bảo vật chí tôn như thánh kiếm U Minh lại bị Lâm Nhất đoạt mất ngay trước mắt, hơn nữa sự việc còn ầm ĩ đến vậy.
Lúc này, cả Hắc Sơn đều đang dõi theo.
Vài nghìn, thậm chí cả vạn đôi mắt đều đang đổ dồn về phía bọn họ. Nói không thấy mất mặt thì là nói dối.
Nhưng giờ cũng chẳng quản nhiều như vậy được nữa!
Thánh binh chí tôn - Lâm Nhất không giao cũng phải giao, cho dù ba bọn họ có phải liên thủ với nhau cũng chẳng sao.
Đây là chiến trường Hoang Cổ, sĩ diện chẳng đáng giá một xu, dù bọn họ có lấy đông hiếp yếu cũng chẳng ai dám hé răng.
"Chỉ một gốc thánh dược mà muốn đổi thánh binh chí tôn?"
Ánh cười giễu cợt hiện lên trong mắt Lâm Nhất: "Đúng là 'không hề thiệt thòi cho ta' nhỉ! Muốn ta giao thánh kiếm chí tôn ra cũng được, nhưng không đem đủ một trăm gốc thánh dược ra đây thì khỏi mơ".
Ba người kia mặt biến sắc, Lâm Nhất ngông cuồng quá trớn rồi.
"Hừ!"
Trần Đào hừ lạnh, trầm giọng: "Không biết điều! Trần Đào, thủ tịch chân truyền của Phỉ Thúy Sơn Trang tới lĩnh giáo cao chiêu của đệ tử Dao Quang!"
Trần Đào quyết đoạt lấy thánh kiếm chí tôn, lập tức thi triển Vô Tượng Lưu Ly Bảo Thể, long nguyên cuồn cuộn dâng trào, tinh huy bạo phát.
Toàn thân y rực sáng như lưu ly không chút vẩn đục, lại trong suốt như bảo ngọc, chớp mắt đã bổ nhào về phía Lâm Nhất.
Ầm ầm ầm!
Gió mây như mất đi sắc màu, uy thế của loại bảo thể này quả thực khiến bốn phương chấn động.
Tới gần, y tung một quyền. Năm ngón tay xanh biếc như ngọc, đẹp đẽ hoàn mỹ, nhìn mà tưởng như chạm vào là vỡ ấy,
Lại ẩn chứa sức mạnh tinh khiết đến đáng sợ, ánh sáng phản chiếu trên lòng bàn tay rực rỡ như ánh sao.
Như thể đó chính là một vì sao!
"Muốn chết à!"
Lâm Nhất chẳng nể mặt, vung quyền nghênh đón.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất