Trên đỉnh vách núi, trong mắt Lâm Nhất bỗng lóe lên vẻ khác lạ.
Chẳng bao lâu sau, đá vụn dưới chân hắn rơi rụng toàn bộ, pho tượng phật khổng lồ màu vàng như được phủi sạch bụi trần xuất hiện trước mắt mọi người.
Tượng phật ngồi xếp bằng, tay cầm hoa, miệng mỉm cười, kèm theo uy nghiêm vô thượng, thần thánh không thể diễn tả bằng lời.
Mẹ nó!
Trong lòng Lâm Nhất vô cùng kinh ngạc, không ngờ trong vách núi này ẩn giấu pho tượng phật, chẳng trách Phật tính Địa Sung Kim Liên ở đây dồi dào đến vậy.
Chỉ e pho tượng phật này cất giấu bí mật to lớn khôn lường, thậm chí có khả năng... Đây là vị cường giả Phật Đạo thời thượng cổ.
Thân thể của người đó đã thành thánh, khi còn sống sở hữu thần thông vô thượng, chết trong trận thần chiến oanh liệt năm xưa.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, phát hiện sắc mặt Lục Trầm âm trầm, nhưng không có quá nhiều vẻ kinh ngạc.
“Vận khí của ngươi đúng là tốt thật!”
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên nụ cười, trong lòng hiểu rõ, e rằng Lục Trầm sớm đã biết vách núi này cất giấu bí mật lớn.
“Ngươi chán sống rồi!”
Sát ý trong mắt Lục Trầm cuồn cuộn, ngũ quan tức giận đến mức gần như vặn vẹo.
Vốn dĩ đây là cơ duyên nghịch thiên, nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn sẽ thuộc về y, giờ thì hoàn toàn bại lộ, dù có giết được Lâm Nhất thì cũng khó mà độc chiếm.
Y tức đến mức muốn phun máu, cảm xúc bộc phát cực độ, lập tức ra tay.
Lục Trầm há miệng gầm lên, đôi mắt bốc lên sương đen, trên đầu mọc ra sừng rồng, trên mặt xuất hiện vảy rồng.
Nửa người nửa rồng, người này có huyết mạch của Long tộc!
Tuy nhiên có thể thấy, huyết mạch Long tộc này không thuần khiết, ít nhất so với Thiên Huyền Tử thì hoàn toàn không đáng để nhắc đến.
Nhưng dù vậy, nhìn từ xa cũng đủ khiến người ta khiếp sợ!
Âm thanh phát ra từ miệng y giống hệt tiếng rồng ngâm thật sự, cùng lúc đó sau lưng mở ra cuộn tranh, con yêu long dài gần trăm trượng toàn thân bốc cháy ngọn lửa đen kịt, sát khí ngút trời.
“Yêu Long Thiêu Trời!”
Lục Trầm lập tức há miệng, phun ra ngọn lửa màu đen, ngọn lửa kèm theo khí độc, trong chớp mắt đã nuốt chửng Lâm Nhất.
Đây là môn bí thuật, khi thi triển có thể khiến thánh binh thông thường bị hòa tan ngay lập tức.
Dù là thiên tài cùng cảnh giới, cho dù có thể dùng Long Nguyên chống đỡ, cũng không chịu nổi độc tố trong ngọn lửa, huống hồ bản thân Long Viêm này đã có uy lực vô cùng khủng khiếp.
Uy lực sánh ngang với đòn toàn lực của Long Mạch tầng bốn đỉnh phong!
Ở khoảng cách gần như vậy, Lục Trầm không tin Lâm Nhất có thể sống sót.
Ngọn lửa đen thiêu cháy cả không khí, khí tức cháy khét không ngừng lan rộng.
Nhưng Lâm Nhất vẫn đỡ được, thần cốt Thanh Long được thúc giục, từng đường long văn tím vàng không ngừng hiện ra.
Dù Long Viêm có khủng khiếp đến đâu, cũng khó có thể thực sự làm tan chảy được long văn tím vàng, còn về phần độc tố… Trước thần cốt Thanh Long, vẫn còn quá non nớt.
“Đấu với ta! Ngươi còn non lắm!” Mặt Lục Trầm lạnh như băng, lạnh lùng nói.
Đám người bên dưới, nhìn thấy Long Viêm ngút trời trong chớp mắt đã nuốt chửng Lâm Nhất, hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng.
Vừa rồi Lâm Nhất còn có khí thế vô địch, chỉ chớp mắt đã bị giết ngay lập tức sao?
Chuyện này khiến người ta khó lòng chấp nhận, nhưng sự thật dường như đúng là như vậy, Long Viêm ngập trời đã nhấn chìm Lâm Nhất, sát khí yêu long từ cuộn tranh bao phủ trời đất, khiến Lục Trầm trở nên cao lớn uy nghi như yêu thần.
“Ha ha ha, đệ tử Dao Quang, cũng chỉ đến thế mà thôi!”
“Sư huynh uy vũ!”
“Công tử Táng Hoa, chỉ có hư danh mà thôi!”
Những đệ tử Vạn Thú Môn còn sống sót do chưa kịp ra tay với Lâm Nhất, sau cơn kinh ngạc lập tức reo hò phấn khích.
Gào!
Nhưng đúng lúc này, cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, ngọn Long Viêm đen kịt bắt đầu xoay tròn như cái phễu.
Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Thì đã thấy trong ánh lửa đang dần tan biến, có bóng người há miệng như cá voi khổng lồ, điên cuồng nuốt trọn ngọn Long Viêm mênh mông vào trong.
Lâm Nhất!
Đợi đến khi nhìn rõ, ai nấy đều sững sờ?
Lâm Nhất đã mạnh mẽ nuốt sạch ngọn Long Viêm ngút trời, mà ánh sáng tím vàng trên người hắn chói lọi, không bị tổn thương chút nào, khí thế bừng bừng.
Mẹ nó, đây là thứ quái vật gì vậy?
Lục Trầm há miệng, nhất thời không nói nên lời, mắt trợn tròn sắp rơi ra ngoài.
Chuyện này cũng làm được sao?
Chuyện này cũng làm được sao?
“Trả lại cho ngươi!”
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên nụ cười, hắn hít thật sâu, thần văn Huyết Diễm bốc cháy, đưa ngọn Long Viêm đã nuốt vào bụng phun ngược ra ngoài với thế uy còn khủng khiếp hơn.
Gào!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất