Hắn phát hiện mình lơ lửng giữa không trung, vô số bóng người như hắn rơi vãi tứ phía như mưa.
Ngẩng đầu nhìn, vòm trời một màu đen kịt.
Mặt đất đen kịt tỏa ra mùi tanh rợn người, đại địa như có sinh mệnh.
Còn bầu trời đen như mực, không mây cũng chẳng thấy tinh tú, như bất biến tự ngàn xưa.
Đây là thế giới hoang sơ quỷ dị nhất Lâm Nhất từng thấy, toàn bộ thiên địa không có chút sinh khí, nhưng thỉnh thoảng lại vọng lên những tiếng gầm rống cực kỳ đáng sợ.
"Đây chính là nơi diễn ra Thần chiến năm xưa sao?"
Lâm Nhất đáp đất, bốn phía có nhiều người lác đác rơi xuống, ai nấy như hắn đều hết sức hiếu kỳ.
Vào chiến trường Hoang Cổ thì đa phần sẽ bị ném ngẫu nhiên ra ngoài, rơi xuống các rìa biên cảnh. Lâm Nhất dùng lệnh bài đeo hông để cảm ứng, gần đây không có đệ tử Kiếm Tông nào.
Mọi người đều không quen biết, theo bản năng tụ lại với nhau.
"Chỗ này phải cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm".
"Đúng vậy, vùng rìa chiến trường Hoang Cổ chẳng có bảo vật đâu, không cần sống chết tranh giành, cứ rời khỏi đây đã!"
"Nghe nói qua khỏi vùng rìa là cảnh tượng khác hẳn: có suối thần, dược điền và đủ loại bảo vật hiếm có".
Một nhóm tụ lại, lần lượt có người lên tiếng, kêu gọi đừng ai tự ý tác chiến.
Lâm Nhất không có ý kiến, bỗng hắn khẽ nhíu mày, thân thể theo bản năng lách một cái, lao vút lên trên.
"Cẩn thận!"
Là Thiên Khung Kiếm Ý cảm nhận thấy nguy hiểm, rồi thân thể hắn chủ động phản ứng, còn ý thức vẫn chưa kịp theo.
Ầm ầm ầm!
Đợi hắn cất tiếng đã muộn, mặt đất nổ vang, nứt toác ra một khe khổng lồ đáng sợ.
Mấy chục con yêu vật hình dạng quái dị từ dưới đất phóng lên. Toàn thân chúng đen nhánh hòa lẫn vào môi trường xung quanh, chỉ có cặp mắt đỏ lòm ghê rợn.
Vèo vèo!
Đất sụp xuống, yêu thú húc tung tứ phía, gặp người là giết.
Vừa rơi xuống đã gặp biến cố như vậy, nhiều người trở tay không kịp, bị đám yêu thú xé xác thành mảnh rồi ăn tươi nuốt sống ngay tại chỗ.
"Là bọ cạp ma Hoang Cổ! Mọi người mau chạy đi!"
Có người nhận ra lũ yêu vật, mặt tái mét, chẳng nghĩ tới việc phản kích, chỉ điên cuồng tháo chạy.
Đám người vừa định liên thủ lập tức vỡ trận, mạnh ai nấy chạy.
Chỉ một lát, mấy chục người chết thảm, chỉ số ít người nhờ có thánh khí mà chạy thoát về phía xa.
Lâm Nhất muốn ra tay cứu cũng không kịp!
Rắc rắc!
Đúng lúc tâm thần hắn còn chao đảo, tấm giáp lưng của mấy chục con bọ cạp ma Hoang Cổ bật mở, để lộ từng đôi cánh.
Lâm Nhất vẫn còn đứng nguyên một chỗ nên cực kỳ nổi bật trong mắt chúng, một bầy bọ cạp ma lập tức bay ập tới.
Vo vo vo!
Cánh chúng quạt lên phát ra tiếng vo ve đáng sợ, không khí chấn động tạo thành gợn sóng nhè nhẹ, khiến người ta khó mà nhúc nhích.
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, không ngờ vừa vào chiến trường Hoang Cổ đã gặp loài yêu thú rắc rối thế này.
Nghĩ đây mới chỉ là khởi đầu, hắn bất giác nhíu mày chặt hơn: các đệ tử Kiếm Tông khác liệu có ổn không?
"Đại Đế..."
Trước khi giao thủ, Lâm Nhất theo thói quen khẽ gọi một tiếng. Gọi xong mới nhớ ra, Đại Đế và Tiểu Tặc Miêu đều đã tới đỉnh Vạn Ma.
Chỉ còn mỗi mình ta...
Ba người vào sinh ra tử, bỗng chốc chỉ còn lại mình, Lâm Nhất bất giác cảm thấy cô đơn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất