Ánh mắt hắn lướt qua rồi rơi trên lên trên Táng Hoa, khóe miệng không kìm được mà mỉm cười, lần này Táng Hoa thật sự mang đến cho hắn một niềm vui cực lớn.
Thời gian tiếp theo, Lâm Nhất cũng không lãng phí thời gian, bắt đầu dung hợp bốn đại Sát Khí vào bốn thanh kiếm Phong Hỏa Lôi Băng.
Đợi đến khi dung hợp hoàn toàn thì đã là ba ngày sau. Đúng lúc Lâm Nhất chuẩn bị đứng dậy.
Thì có ba bóng người xé gió bay tới, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, là Mục Xuyên sư huynh, còn có Mộc Tuyết Cầm và Trần Lăng, chắc là viện binh tới cứu hắn.
Ba người trông thấy Lâm Nhất, sững lại một chốc rồi ái nấy đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
"Đám Khương Thông đâu?"
Mộc Tuyết Cầm phát hiện Lâm Nhất vẫn còn ở gần đầm Hàn Thủy, vội vàng hỏi.
"Chết rồi."
"Chết rồi hả?"
Ba người nhóm Mục Xuyên nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía Lâm Nhất, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cũng không khó hiểu cho lắm.
Lâm Nhất nghĩ một lát rồi đẩy hết mọi chuyện lên người lão tổ Huyền Quy.
Bọn họ vừa nghe tới lão tổ Huyền Quy cũng bớt lo lắng hơn, không còn truy cứu nguyên do nữa.
"Nguy hiểm thật, may mà lão tổ Huyền Quy tới kịp, nếu không thì ta đây đã thành tội nhân rồi." Mộc Tuyết Cầm vỗ ngực, sợ hãi nói.
Lúc nghe Trần Lăng miêu tả, nàng ta đã lo quýnh hết cả chân, lo rằng Lâm Nhất sẽ gặp phải bất trắc.
"Sao thế được, sư tỷ, tỷ xem."
Lâm Nhất bật cười, lấy giọt thánh huyết Huyền Vũ cuối cùng ra ngoài.
"Đệ lấy được rồi!"
Mộc Tuyết Cầm mừng rỡ không thôi.
"Ừ."
Lâm Nhất gật đầu: "Cũng coi như trong họa có phúc, giọt thánh huyết Huyền Vũ này là lão tổ Huyền Quy đã ban cho ta, còn quý hơn thánh huyết của rùa Thiên Huyền gấp mấy lần."
Hai người trò chuyện bên này, Mục Xuyên đứng bên kia không nói gì, ông ta chỉ chú ý thấy Lâm Nhất đã thăng cấp.
Không chỉ có tăng tu vi mà những phương diện khác, Lâm Nhất cũng cho ông ta cảm giác rất khác lạ, kỳ quái nhất là... ông ta cảm thấy trên người Lâm Nhất có một luồng áp lực mơ hồ.
Lạ lùng.
Tiểu sư đệ lại nhận được tạo hóa gì mà khiến cả mình cũng phải thấy áp lực.
"Về tông trước đã." Mộc Tuyết Cầm không kịp nghĩ ngợi gì nữa.
Lâm Nhất gật đầu, cả nhóm đi phía về Kiếm Tông.
Lần này Mục Xuyên trực tiếp ra tay, dùng tu vi cảnh giới Sinh Tử kéo theo ba người, tốc độ nhanh hơn ba người Lâm Nhất rất nhiều.
"Sư huynh, chờ ta một chút."
Khi đến gần ổ Ma Văn Hổ, Lâm Nhất gọi Mục Xuyên dừng lại.
"Ta xử lý chút việc, sẽ quay lại ngay"
Lâm Nhất mỉm cười, cũng không đợi bọn họ hỏi gì, nhanh chóng đi vào ổ Ma Văn Hổ.
Ánh mắt hắn nhìn vào bia đá Thần Long đã vỡ nát, suy nghĩ một chốc rồi cuối cùng vẫn quyết định ra tay lấy nửa tấm bia đá Thần Long này đi.
Chắc chắn bia đá Thần Long là một thánh vật, lai lịch cực lớn.
Nếu tìm được nửa còn lại, giá trị sẽ không thể đo lường được, giá trị của mỗi nửa này thôi cũng đã đủ kinh người rồi.
Sau này khi tu luyện Long quyền Chí Tôn, có nó trợ giúp chắc sẽ được hiệu quả gấp đôi.
Cuối cùng, Lâm Nhất cất bia đá Thần Long vào bí cảnh trong hộp kiếm, rồi tụ họp với nhóm Mục Xuyên sau nửa tiếng.
Khi về đến Kiếm Tông, Mục Xuyên đuổi Mộc Tuyết Cầm và Trần Lăng đi, nhìn Lâm Nhất nói: "Ranh con, đi theo ta."
"Sao vậy?"
Lâm Nhất kinh ngạc nói.
"Chưởng môn muốn gặp đệ."
Mục Xuyên dẫn Lâm Nhất, thoắt ẩn thoắt hiện đi thẳng đến đại điện tông môn, Mộc Huyền Không đã chờ sẵn ở đó từ lâu.
Khoảnh khắc Lâm Nhất ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt chưởng môn khế thay đổi.
Nhận ra rồi sao?
Lâm Nhất đứng tim, hắn cảm thấy hình như chưởng môn đã nhận ra kiếm ý của mình.
"Người ta đã dẫn đến, tông chủ có gì thì nói thẳng với đệ ấy đi, ta xin tránh mặt"
Trước khi rời đi, Mục Xuyên nhìn Lâm Nhất một cái rồi thở dài đầy khó hiểu.
Ý gì thế?
Lâm Nhất nhạy bén nhận ra, lần này chưởng môn gọi hắn tới là vì có mục đích khác.
Mộc Huyền Không nhìn Lâm Nhất một lượt, thần sắc hơi thay đổi.
"Ngươi quả thật biết gây chuyện, chỉ vì thánh huyết Huyền Vũ mà cũng có thể gây ra nhiều chuyện đến thế, ngay cả bốn đại tinh anh bảng Hắc cũng bị ngươi giết chết..." Mộc Huyền Không thản nhiên nói.
Lâm Nhất cười gượng, cũng chẳng rõ câu ấy là khen hay chê.
"Việc này quả thật trùng hợp, trước khi đi ta cũng không biết sẽ có nhiều phiền toái như vậy...
"Đã biết nhiều phiền toái như vậy? Còn muốn liều lĩnh xông vào?"
Mộc Huyền Không trừng hẳn một cái, thản nhiên nói.
Lâm Nhất gãi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Mộc Huyền Không, lúc trước quả thật hơi to gan.
Tiểu Băng Phượng vốn đã nhắc nhở hắn, giữa đường còn bị rùa Thiên Huyền "bán đứng", suýt nữa thì lật thuyền trong mương.
"Tiểu tử nhà ngươi...
"Vâng ạ, kiếm ý thăng cấp rồi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất