Hắn liếc sang Tiểu Băng Phượng, chớp mắt cười.
Tiểu Băng Phượng lườm hắn một cái, nhạt giọng: "Trời đúng là mù mắt, sét cũng chẳng đánh chết nổi cái đồ cặn bã như ngươi, bổn Đế tức lắm".
Nha đầu thối này!
Lâm Nhất bật cười, gõ nhẹ lên đầu nàng ta: "Nếu ta chết rồi, sau này ta mặc kệ thánh dịch Chân Long của ngươi".
"Hừ, bổn Đế chẳng thèm để ý!"
Tiểu Băng Phượng hừ một tiếng, quay ngoắt đầu đi.
"Chúc mừng đại ca!"
Tiểu Tặc Miêu thì phấn khích mãi không thôi, rồi chìa tay ra: "Đại ca, ăn quả này đi".
Nói xong, nó lấy ra một loại linh quả đưa cho Lâm Nhất.
"Thơm quá".
Lâm Nhất tiện tay nhận lấy, ăn một hơi hết sạch, kinh ngạc phát hiện sinh cơ ẩn chứa trong linh quả này mạnh lạ thường.
Huyết khí cuồn cuộn, gần như trong chớp mắt đã bù lại đến chín phần lượng huyết khí hắn tiêu hao.
"Hê hê".
Tiểu Tặc Miêu nhe răng cười, vui ra mặt.
"Vẫn là Tiểu Hắc biết quan tâm ta nhất".
Lâm Nhất xoa đầu Tiểu Tặc Miêu, loại quả này chắc nó hái trong dãy núi Khô Tịch.
"Ngươi định bao giờ về tông?"
Tiểu Băng Phượng nhìn hắn hỏi.
"Tạm đợi một thời gian đã. Lần độ kiếp này thu hoạch quá lớn, chỉ riêng Thiên Khung Kiếm Ý cũng đủ để ta phải dành thời gian nghiền ngẫm. Huống chi, bốn đại sát khí còn chưa luyện hóa, bốn kiếm Phong, Hỏa, Lôi, Băng rốt cuộc vẫn chưa đại thành".
Ánh mắt hắn lóe sáng, sâu trong con ngươi dâng lên tia nóng rực.
Khi tu vi chưa đủ thì nhiều việc chẳng thuận, nay tu vi tăng vọt, kiếm ý tinh tiến, những nút thắt của các loại kiếm thuật, quyền pháp khác tự nhiên sẽ được tháo dỡ.
Điều duy nhất hắn cần chính là thời gian!
"Sau khi về tông là phải chuẩn bị cho chiến trường Hoang Cổ rồi phải không?" Tiểu Băng Phượng hỏi.
Hắn sững người một lát. Chuyện này lẽ ra Đại Đế không cần hỏi, nàng ta vốn đã biết rõ về chiến trường Hoang Cổ.
Lâm Nhất gật đầu: "Ngươi không mong ta vào chiến trường Hoang Cổ sao?"
"Còn phải hỏi sao?"
Tiểu Băng Phượng liếc Lâm Nhất một cái, lạnh nhạt đáp.
Lâm Nhất im lặng.
"Ta chỉ để tâm đến sống chết của ngươi, Kiếm Tông với ta không liên quan gì hết. Nhưng quyết định của ngươi, ta chắc chắn sẽ không can thiệp, cũng chẳng thể ép ngươi đổi ý".
Tiểu Băng Phượng khẽ thở dài, xoa xoa đầu: "Duyên nợ giữa ngươi và Kiếm Tông, cùng ân tình Dao Quang và Mộc Huyền Không dành cho ngươi với ngươi mà nói, không đi là không được. Bổn Đế hiểu quyết định của ngươi".
Lâm Nhất mỉm cười, tâm trạng vẫn khá bình thản.
Mỗi người đều có nguyên tắc xử thế của riêng mình, Tiểu Băng Phượng không can thiệp vào chuyện của hắn, hắn cũng không can thiệp vào chuyện của nàng ta.
"Nhưng bảo bổn Đế khoanh tay đứng nhìn, trơ mắt thấy ngươi rơi vào hiểm cảnh, bổn Đế cũng không làm nổi. Cho nên..."
Tiểu Băng Phượng trầm ngâm: "Bổn Đế định nhờ Ma Văn Hổ dẫn đi một chuyến đến đỉnh Vạn Ma".
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, lòng chợt trùng xuống.
Đỉnh Vạn Ma!
Chẳng phải đó là cấm địa viễn cổ sâu nhất của dãy núi Khô Tịch sao?
Tấm bia đá ở sào huyệt của Ma Văn Hổ chính là bay ra từ nơi ấy. Chỗ đó là cấm địa viễn cổ cất giấu bí ẩn của yêu tộc, cũng ẩn chứa những nỗi kinh hoàng khôn lường.
Từng có vị Đại Thánh bước vào cấm địa này, vậy mà vẫn một đi không trở về.
Giờ nơi ấy đã lặng im nhiều năm, trở thành một nơi đồng nghĩa với cái chết, không có cao thủ nào dám đặt chân tới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất