Tần Xán thản nhiên nói.
“Ha ha, còn ta thì sao?”
Thường Vũ của Phỉ Thúy Sơn Trang cầm bia Lôi Long trong tay, cười nham hiểm, ba người kia đã lấy đi thứ quý giá nhất, chẳng để cho y cái gì lọt mắt.
Diêm Giao cười nói với y: “Dù sao con rùa Thiên Huyền này cũng là hậu duệ thần thú, toàn thân đều là bảo vật, phần thịt rùa này không chỉ ngon miệng, chắc chắn còn có tác dụng bồi dưỡng thân thể. Thường huynh lấy về, đủ để nấu nồi canh mỹ vị!”
“Ngươi tự tìm đường chết!”
Thường Vũ lập tức nổi giận, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.
Hai người giương cung bạt kiếm, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể động tay động chân, Khương Thông và Tần Xán nhìn nhau, mỗi người đều cười, không hề để ý.
Nụ cười này, hai kẻ chọn Thánh huyết Huyền Vũ, dường như đã có chút ăn ý nào đó.
“Tính cả ta thì sao? Nếu Thường huynh không thích thịt rùa Thiên Huyền, thì Lâm mỗ sẵn lòng nhận dùm.”
Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo vang lên, mấy người quay đầu nhìn, thấy người đàn ông mặc áo xanh, sau lưng đeo hộp kiếm từ từ bước ra.
Tuyết vẫn đang không ngừng rơi, hắn đạp tuyết mà đến, trên mặt là nụ cười.
Lâm Nhất chỉ là cảnh giới Long Mạch tầng thứ nhất, nhưng đối mặt với mấy người này không có chút sợ hãi, vẻ mặt cực kỳ thoải mái.
Mấy người này hơi sững sờ, vẻ mặt cũng không có thay đổi quá lớn.
Với tu vi của bọn họ, thực ra đều đã phát hiện trong tối còn có một khí tức, chỉ là khí tức kia cực kỳ yếu, không ai ngờ hắn thật sự dám bước ra.
“Lại là tên này, vậy mà không chạy về Kiếm Tông, lá gan đúng là không nhỏ!”
Chỉ có Khương Thông khi thấy Lâm Nhất, sát ý toàn thân không cách nào khống chế.
“Hừ, đầu của ngươi ta còn chưa lấy, vì sao phải đi? Giết đệ tử Kiếm Tông ta, ắt phải đền mạng.”
Lâm Nhất khẽ cười, thân hình lóe lên, biến mất khỏi chỗ cũ.
Càn Khôn Bách Biến, Huyền Ảnh Trùng Điệp.
Lâm Nhất thúc giục Trục Nhật Thần Quyết đến cực hạn, khi xuất hiện lần nữa, thì vô cùng quỷ dị đáp xuống trên lưng rùa Thiên Huyền đang bị áp chế giữa không trung.
Mấy người này quay đầu nhìn, trong mắt đều thoáng qua vẻ kinh dị.
Tốc độ nhanh thật!
Lâm Nhất khom gối hạ thấp người, tay chống trên lưng rùa Thiên Huyền, ngẩng đầu nhìn lên khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Ầm!
Trong nháy mắt hắn đáp xuống, lập tức có bốn luồng sát cơ khóa chặt hắn, tầng tầng lớp lớp uy áp điên cuồng trút xuống, lục phủ ngũ tạng đều chịu áp chế cực lớn.
Long Nguyên khi vận chuyển, trở nên chậm chạp.
Ánh mắt Thường Vũ lóe sáng, bỗng cười nói: “Đệ tử Kiếm Tông từng giao đấu cùng Khương Thông trước đây, hẳn là ngươi rồi!”
“Còn có thể là ai khác sao?”
Lâm Nhất không hề phủ nhận.
Khi đó hai người giao đấu, tạo nên chấn động cực lớn, bọn họ ở xa cũng đều có cảm ứng.
Nhìn thấy Lâm Nhất sảng khoái thừa nhận, trong mắt mấy người còn lại đều thoáng qua vẻ kinh dị, thật khó mà tưởng tượng người từng giao đấu với Khương Thông, chỉ có tu vi cảnh giới Long Mạch tầng thứ nhất.
“Người này có thù với ta, các vị đừng nên có ý đồ khác!”
Khương Thông nắm chặt Răng Gai, sát ý lạnh lẽo tỏa ra.
“Ha, vậy thì ngươi ra tay đi! Nếu ta giết được ngươi, chẳng phải Thánh huyết Huyền Vũ sẽ nhiều thêm một phần sao?”
Lâm Nhất nhìn gã, giọng điệu khiêu khích nói.
Sắc mặt những người khác thay đổi, đặc biệt là Thường Vũ, gương mặt thay đổi liên tục, tay nắm chặt bia Lôi Long, lén liếc nhìn Khương Thông.
Sắc mặt Khương Thông lập tức trầm xuống, cười khẩy nói: “Ngươi rất thông minh, đáng tiếc không hiểu quy tắc của tà tu, bọn ta có thể sẽ lục đục nội bộ. Nhưng tuyệt đối không thể bị đệ tử Kiếm Tông như ngươi dùng vài câu nói mà ly gián, Thường huynh… Bảo vật trong vòng tay trữ vật của hắn, chắc có thể bù đắp cho tổn thất của ngươi.”
“Tuổi còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, e rằng địa vị trong Kiếm Tông cũng không thấp đâu nhỉ!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất