Khương Thông nheo mắt, nói với người cầm sáo xương bên cạnh.
Người cầm sáo xương gật đầu, lúc này mà đứng ngoài nhìn, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị những người khác liên thủ tập trung công kích.
Khi bị cô lập thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm, cho dù thật sự có người muốn ngấm ngầm làm ngư ông đắc lợi, cũng không thể chống đỡ nổi áp lực từ tất cả bọn họ.
Diêm Giao của Nghịch Long Cốc lao vọt ra, quyền mang theo cơn gió sắc bén nện xuống mai rùa.
Bụp!
Quyền mang của gã ngưng tụ thành con rắn độc, nhưng chỉ có thể đánh nát mấy đạo thánh văn, còn bên dưới, mai rùa vẫn không hề nhúc nhích.
Chết người nhất là sức phản truyền ngược lại, vậy mà khiến gã bị thương không nhẹ.
“Mẹ nó!”
Diêm Giao vung tay, sắc mặt khó coi, chửi thề.
“Phòng ngự quá cứng rắn!”
Những người khác như Khương Thông, Thường Vũ dần dần cũng nhận ra có điều không ổn.
Trận vây công nhìn qua thì vây công to lớn, nhưng thật ra chẳng có chút ưu thế nào với rùa Thiên Huyền, khi đòn tập kích ập xuống, nó chỉ cần thụt bốn chân vào trong mai rùa.
Bao nhiêu sát chiêu cũng không làm gì được nó, cái mai rùa ấy quá cứng.
Sóng âm của người cầm sáo xương vốn còn có chút tác dụng, nhưng cái đuôi của rùa Thiên Huyền nhắm thẳng vào gã, cái đuôi ấy chẳng khác gì con rắn dài, mọc ra cái đầu tam giác ngược.
Nó nhanh như sấm sét, nọc độc văng tung tóe, khiến người cầm sáo xương cũng không có cách nào.
“Đại ca, cái mai rùa này đúng là bảo vật đó!”
Tiểu Tặc Miêu ở bên cạnh Lâm Nhất nhìn đến hai mắt sáng rực, miệng mèo cũng không khép vào được.
Cái tên ngốc này đang nghĩ gì vậy chứ!
Lâm Nhất chăm chú nhìn chiến trường, nhưng chẳng thể cười nổi.
Con rùa Thiên Huyền này quá biến thái, ngôi sao mới của bảng Hắc đã dùng đến võ kỹ cấp Quỷ Linh rồi, vậy mà vẫn không làm tổn hại được mai rùa.
Những thánh văn bị nứt vỡ trên đó cũng sẽ nhanh chóng tự khôi phục, cảm giác rất giống với long văn tím vàng của Lâm Nhất.
Chẳng lẽ con rùa Thiên Huyền này cũng có thần văn nguyên thủy sao?
Trong lòng Lâm Nhất nghĩ vậy, càng nghĩ càng thấy có khả năng.
“Sư huynh, e là đám ngôi sao mới của bảng Hắc này sắp gặp họa lớn rồi.” Trần Lăng hạ thấp giọng, kèm theo hưng phấn nhỏ giọng nói.
“Cứ xem tiếp đã.”
Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, nhanh chóng trả lời.
Khi hai người đang trò chuyện, cục diện trên sân tiếp tục thay đổi.
Con rùa Thiên Huyền thấy người khác không phá nổi mai rùa của nó, dứt khoát ném cái đinh ba đi, bốn chân rụt cả vào trong mai.
Ầm ầm!
Sau đó cả cái mai rùa bắt đầu xoay tròn, nó dùng mai rùa va vào đối thủ, chẳng khác nào kẻ vô lại.
Mai rùa to lớn nặng như núi, chỉ cần khẽ va vào, có thể khiến người khác bị hộc máu.
Cho dù là mấy ngôi sao mới của bảng Hắc cầm đầu, cũng đều thấy đau đầu, mỗi người đều tế ra tinh tượng của mình, nhưng vẫn chẳng có cách nào đối phó được nó.
Vu vu vu!
Nhân lúc bốn chân rùa Thiên Huyền rụt vào, tiếng sáo của người thổi sáo xương vang lên.
“Ồn chết đi được!”
Rùa Thiên Huyền thò đầu ra, đưa tay chộp lấy đinh ba, như tia chớp ném ra ngoài.
Rắc rắc rắc!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất