Lâm Nhất dừng giữa không trung, hơi nhíu mày, những cuộn tranh thánh ấy như tấm khiên trôi nổi giữa trời, ở trạng thái nửa mở.
Tất nhiên, đối phương đã từng thua, nên không dám chủ động tấn công Lâm Nhất.
Sợ Lâm Nhất sẽ trả về toàn bộ cuộn tranh thánh.
“Thánh Huyền Sư đều hèn như vậy sao?”
Lâm Nhất nhìn đối phương hỏi.
“Không dám không dám. Mặc Vân vẫn rất rõ thủ đoạn của các hạ, nhưng nếu ngươi có gan, cứ tới phá thử.” Đôi mắt Mặc Vân khẽ nheo, mặt lộ ra nụ cười.
Ba mươi sáu cuộn tranh thánh giữa không trung, vòng vòng khớp nhau, chỉ cần đối phương chạm vào một bức là có thể kích nổ toàn bộ.
Đến lúc đó ngay cả cường giả cảnh giới Long Mạch tầng thứ ba, cũng phải chết không có nơi chôn thân!
Gã không thể làm gì được Lâm Nhất, nhưng cũng không cho rằng Lâm Nhất có thể làm gì được gã, Thánh Huyền Sư có trăm phương ngàn kế giữ mạng, có thừa thủ đoạn.
Đương nhiên Lâm Nhất sẽ không dễ bị lừa, chỉ phát ra kiếm thế, thả khí cơ ra ngoài, không cho đối phương thời gian trốn chạy.
“Hừ, muốn giằng co với ta sao?”
Mặc Vân cười nói: “Ngươi không thể cầm cự được đến lúc thắng ta đâu, đợi đại ca ta đến, đến lúc đó ngươi muốn đi cũng đi không nổi.”
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, là người đó sao?
Nếu nhớ không lầm, đối phương còn có hai người, một kẻ giỏi thổi sáo xương, một kẻ có tu vi cảnh giới Long Mạch tầng thứ ba đỉnh phong đại viên mãn.
Giằng co hồi lâu, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang.
Bùm bùm bùm!
Chỉ thấy phía trước bụi đất tung bay, mặt đất ầm ầm rung chuyển, Long Viên nắm chặt thân ảnh, liên tục vung lên nện xuống.
Tiểu Tặc Miêu hóa thân Thái Cổ Long Viên, dùng thủ đoạn cực kỳ bạo lực, hung hăng sỉ nhục Trần An.
Khóe miệng Lâm Nhất khẽ giật, tên ngốc này đúng là ác thật.
Tuy biết nó sau khi thăng cấp Long Mạch, tu vi cao hơn mình rất nhiều, nhưng vẫn không ngờ biến thái đến thế.
Mặc Vân mất đi vẻ điềm tĩnh, sắc mặt thay đổi, nói: “Bảo ma thú của ngươi buông gã ra!”
“Ngươi nên lo cho chính mình đi.”
Lâm Nhất ra chiêu bằng tay trái, nắm chặt được kiếm Táng Hoa bay ra từ hộp kiếm.
Ùng!
Ngay lúc này, kiếm ý của Lâm Nhất cảm nhận được khí tức nguy hiểm, có tiếng tiêu quái lạ vang lên, cùng với tiếng rồng ngâm đáng sợ.
“Đến rồi!”
Mặc Vân mừng rỡ.
Đến rồi sao?
Cảnh tượng tương tự Lâm Nhất đã trải qua, hắn vội thu phục sát khí, không muốn gây rắc rối nên rút lui.
Nhưng hôm nay, ai đến cũng vô ích.
Xúc phạm đệ tử Kiếm Tông của ta, phải chết!
Một lúc lâu sau, tiếng tiêu dần lặng.
Lâm Nhất khẽ sờ mũi, cười tự giễu: chỉ là mấy kẻ tôm tép trên bảng Hắc thôi mà.
Làm gì mà cứ như sinh ly tử biệt, tâm tư con gái đúng là nhạy cảm quá.
Kể cả tính theo phương án xấu nhất, hắn còn có ô Thương Long Nhật Nguyệt - một món thánh khí Tinh Diệu. Dù không địch lại đám tinh anh bảng Hắc kia, đến lúc đó hắn muốn chuồn thì chẳng ai cản nổi!
Có điều hắn cũng biết, bề ngoài Đại Đế trông xuề xòa, nhiều khi tỏ vẻ chẳng mấy đáng tin.
Nhưng sâu trong lòng nàng ta lại tinh tế và nhạy cảm.
Đoán chừng khi trị thương cho hắn lúc nãy, cảm xúc cũng bị ảnh hưởng, Tiểu Băng Phượng xót hắn quá.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất