Trần Lăng phun ra ngụm máu, sắc mặt vặn vẹo, giận dữ quát: “Đệ tử Kiếm Tông, có thể giết, không thể sỉ nhục!” 

 

Sắc mặt Trần An khẽ thay đổi, nhìn thấy vẻ mặt trong mắt đối phương, cũng bất giác thoáng hiện chút cảm động. 

 

Nhưng thoáng chốc sau, chút cảm động ấy đã biến thành lửa giận càng thêm cuồng bạo 

 

“Nói hay lắm!” 

 

Đúng lúc này, giọng nói đột ngột vang lên, Lâm Nhất từ trên trời đáp xuống, như sét đánh, rơi thẳng bên cạnh Trần Lăng. 

 

Kiếm thế trên người Lâm Nhất nở rộ, áp lực trên người Trần Lăng, đột nhiên giảm bớt. 

 

Y ngẩng đầu nhìn, vừa khéo nhìn thấy Lâm Nhất đầy ý lạnh, ngạc nhiên nói: “Lâm sư huynh, sao huynh đến đây! Mau đi, hai người này là tà tu trên bảng Hắc, phải về tông môn báo cho chấp sự mới có thể bắt được họ.” 

 

“Ha ha ha, lại gặp phải thằng nhóc ngươi!” 

 

Trần An nhìn thấy Lâm Nhất, hơi sửng sốt, lập tức cười lớn, nói: “Con Tặc Miêu của ngươi đâu, lộ ra đây, ông đây sẽ bóp chết nó!” 

 

Trong lòng gã đã ghim Tiểu Tặc Miêu, luôn ôm ý muốn báo thù, thấy Lâm Nhất chẳng những không sợ mà còn mừng rỡ. 

 

Ngược lại Mặc Vân bên cạnh, biết Lâm Nhất lợi hại, sắc mặt tỏ vẻ cực kỳ nghiêm trọng. 

 

Hừ! 

 

Ma Văn Hổ thúc giục khí chạy ra, Tiểu Tặc Miêu ngồi trên lưng nó nhảy vọt trong không trung, nhảy đến vai Lâm Nhất nói: “Ca, làm sao bây giờ?” 

 

“Mỗi người một tên.” 

 

Lâm Nhất nói. 

 

Hai người này phối hợp thì hơi khó, một Thánh Huyền Sư một đao khách, đánh một mình thì dễ đối phó hơn nhiều.” 

 

“Hê hê, được.” 

 

Mắt Tiểu Tặc Miêu lóe lên ánh sáng mơ hồ, thân hình biến mất trên vai Lâm Nhất, xông về phía Trần An giết. 

 

Hai mắt Trần An bỗng co rút, cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm. 

 

Ở đâu? 

 

Tiểu Tặc Miêu kia sao bỗng nhiên biến mất! 

 

Rầm! 

 

Ngay khi gã còn đang hoang mang nghi hoặc, bóng lớn rơi xuống, trong chớp mắt đã bao phủ lấy gã. 

 

Trần An ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt giật mình. 

 

Con Long Viên màu đen gần ba mươi trượng, mắt lóe lên huyết quang, toàn thân tỏa ra khí tức vô cùng tàn độc, giơ tay chưởng vào gã. 

 

“Chỉ với ngươi mà cũng muốn bóp chết ta à?” 

 

Tay Tiểu Tặc Miêu chụp xuống như núi, Trần An bất ngờ, cuống cuồng lùi về sau. 

 

Bùm! 

 

Mặt đất hiện ra dấu tay khổng lồ, dấy lên dư chấn, làm Trần An đang bay lơ lửng bị đánh bay đi. 

 

Vút! 

 

Long Viên chồm lên bằng hai chân trên mặt đất, nhanh như thỏ, như tia chớp đuổi theo. 

 

“Hổ con, chăm sóc cho sư đệ ta!” 

 

Lâm Nhất nói, rồi xông về phía Mặc Vân. 

 

Lần này hắn sẽ không nhẹ tay, đã gặp rồi thì hai người này đừng hòng sống. 

 

Ma Văn Hổ nhận lệnh, ngay lập tức chạy đến trước mặt Trần Lăng, cười nịnh nói: “Đại nhân đứng sau ta, ai dám động ngài, hổ gia ta sẽ chém chết hắn.” 

 

Rắc rắc rắc! 

 

Vừa nói, nó biến hình, hóa thành thân người đầu hổ, tay cầm đao lớn, nụ cười nịnh nọt trông vô cùng quỷ dị. 

 

Chân Trần Lăng run lập cập, bị dọa cho không nhẹ. 

 

Ầm! 

eyJpdiI6IlRVQlNVVnFTU01qeVQrVTdjakFBSVE9PSIsInZhbHVlIjoiVytzVW14S2VTV0ZjZytDQiswcDRXUzZ3TmRjV1Z1WCtjQ0YrUVpOMlRZNGRTcXZjbU1tV3Q1eU1lNUNwNW8rbCIsIm1hYyI6IjM1MTRjMzY0ZGExNjRkYzRlNjI4NTU5NmE4ZmNmOWRkZmY1N2I0NDAwMzQzNDMzOTU4ZDgxZDI4NGFiMzYwYzkifQ==
eyJpdiI6IklaV2R5U0k5MXNINUVQbG9FK3NaRnc9PSIsInZhbHVlIjoidDBRQm52eTZpUFUzQkVRaGZwYmtjS1lucCtuNFVNN2dZUkg4U2tJMDlBNytEbGkrSUZKVG9qRk0zcU9ETG81VmhQWmxPeVlRVmlqY0ZFV1A4WGI3WWpDam5QXC9JUXlURThQdkxXdmUyckVBWDhXNVUwRHk0V2ZuV0dDNU9Qd1VHNytPejdRWUVpc3d3bzJFYkE5dUd6YUU0Q3MzM1hlSkc0ckt0Y2hcL21JejBDWWhtY3A5Sk5XZ1l2N1EwNnJBTGE0XC9yOEZ6dEtDazJpY21TZEFSRjRZTVJLcExlMzN6V0ZxZ2RKVyt1ZUFHZUJkeTBBOEFlRE92cmF4cEdmTTNcLzBIbUJ5b09idjdWekR2b2tYdVpVZ0dnaG5YQkI4MGxsdloybklGck9pZDltUHZKOURtbDk0YVBRMTYrMXlubzFlIiwibWFjIjoiMmZiYWFiOWZmYzI2MTFlNjUxYzUxNzEzMzVkNDUzOTM0MTBkMTczMzhlMGJjOWExOTRjYmRkYTA2OTEzOGMzOCJ9

Cây bút hiện ra trong cuộn tranh, khí thế trên người gã bùng nổ, vô số Linh văn lan tràn khắp hư không.

Ads
';
Advertisement
x