Đại Đế ngạo nghễ nói.
“Nói tiếng người.”
Lâm Nhất thản nhiên nói.
Tiểu Băng Phượng bĩu môi, oan ức nhìn Lâm Nhất, nói: “Sát khí và yêu thú không giống nhau, chỉ cần chưa sinh ra linh khí, rốt cuộc cũng chỉ là vật chết. Cho dù nó có khủng bố đến đâu, chỉ cần tìm ra cách khắc chế, thì có thể thu phục.”
“Đối phó sát khí thì phiền toái nhất là, khó mà tìm được bản thể, cho dù tìm được rồi cũng khó mà thu phục. Có lẽ bổn Đế hơi khó đối phó với yêu thú, nhưng đối phó sát khí, thủ đoạn của bổn Đế thì nhiều hơn ngươi rất nhiều!”
Lâm Nhất nghi ngờ nói: “Vì sao?”
Tiểu Băng Phượng vung tay, gió bão quét qua, nói: “Ngươi làm như thế nào để thu phục cơn gió này? Ngươi có thể chặn, thậm chí chém tan cơn gió này, nhưng ngươi có bắt được nó không?”
Đồng tử Lâm Nhất bỗng nhiên co rút, trong mắt lộ ra vẻ trầm ngâm.
“Sát khí trăm năm thì còn được, cơ bản giống như kẻ ngốc, nhưng sát khí ngàn năm thì hoàn toàn khác.”
Tiểu Băng Phượng đột nhiên chắp hai tay.
Hô!
Ý lạnh vô biên giáng xuống, toàn bộ thế giới đều biến thành mảnh băng sương, trong tầm mắt, vạn vật đều khoác lên tầng sương lạnh.
Cùng lúc đó, có từng ý lạnh, không ngừng du đãng trong hư không.
Mờ ảo vô hình, khó mà nắm bắt.
“Bổn Đế hỏi ngươi băng sát ở đâu? Đây là bổn Đế dùng căn nguyên của mình, mô phỏng ra băng sát ngàn năm, ta hỏi ngươi băng sát ở đâu?” Tiểu Băng Phượng lơ lửng giữa không trung, giữa ấn đường nở rộ hai đạo huyết kim ấn ký, mái tóc điên cuồng dài ra, biến thành màu bạc trắng.
Thần uy mơ hồ của thần thú, từ trên người nàng ta tỏa ra, khiến nàng ta trở nên vô cùng thần thánh.
Ma Văn Hổ ngây người nhìn, trước tiên là kinh hãi, sau đó ánh mắt sáng rực lên, mình chọn đúng chủ nhân rồi!
Nó vội vàng cười nịnh tiến lên, nặn ra nụ cười nói: “Thì ra là Thần Phượng đại nhân, có Thần Phượng đại nhân ở đây, đám sát khí này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao! Hắc Tiểu Hổ ta đợi lệnh bất cứ lúc nào, chỉ cần Thần Phượng đại nhân sai khiến.”
Tiểu Băng Phượng mỉm cười, cũng khá hưởng thụ.
“Hề hề, Thần Phượng đại nhân, ngài đứng thế này mệt lắm nhỉ, ngồi lên lưng ta đi, Hắc Tiểu Hổ nguyện cống hiến cho ngài!”
Ma Văn Hổ khiêm nhường cúi thấp đầu, hai mắt hơi nheo, đầu gục xuống đất, giống như mèo con vui vẻ nhìn Tiểu Băng Phượng.
Phụt!
Tiểu Băng Phượng lơ lửng trên không không nhịn được nữa, bị Ma Văn Hổ chọc cười, khẽ bay xuống đáp nhẹ lên lưng nó.
Tiểu Tặc Miêu đang luyện Thiên Viên côn pháp ở bên cạnh, bất mãn khinh bỉ.
Ma Văn Hổ vội cười nói: “Miêu gia, ngài cũng lên đi. Tiểu Lâm, đừng lề mề nữa, mau đi thôi, có Thần Phượng đại nhân ở đây, chắc chắn sẽ thu dọn được đám sát khí này.”
Nó bây giờ coi như đã nhìn rõ, Tiểu Băng Phượng là chủ nhân lớn nhất, Tiểu Tặc Miêu là chủ nhân lớn thứ hai!
Lâm Nhất là kém nhất, trước đó chọn nhầm, may mà, chưa muộn.
Có Thần Phượng đại nhân che chở, về sau ở núi Khô Tịch này, Hắc Tiểu Hổ nó chẳng phải muốn đi ngang thì đi ngang sao!
Oa!
Lâm Nhất vươn tay chụp mạnh, thấy sát khí mờ ảo vô hình trong hư không, giống như bị sức mạnh vô hình trói buộc.
Bóng mờ dần dần hiện ra, rồi bị hắn nắm chặt.
Cuối cùng, có luồng sát khí trắng xóa, bị Lâm Nhất dùng móng vuốt Thương Long bóp chặt.
“Khá thú vị.”
Lâm Nhất mỉm cười, chưởng từ xa bóp nát luồng sát khí ấy.
Trong mắt Tiểu Băng Phượng lóe lên vẻ kinh dị, thật nhanh, tên này đúng là quái vật... Rốt cuộc làm sao bắt được?
“Đi thôi, đi trước dẫn đường.”
Lâm Nhất mỉm cười, khẽ nói.
“Tiểu Lâm đại nhân thật mạnh! Hắc Tiểu Hổ, lập tức dẫn đường!”
Ma Văn Hổ giật mình, cõng Tiểu Băng Phượng và Tiểu Tặc Miêu lao như bay trong rừng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất