Trần An giật mình, lùi về sau một bước, sau đó giận dữ gầm lên. 

 

 

Thánh đao thu về, lực đạo càng khủng khiếp hơn, chém xuống Tiểu Tặc Miêu. 

 

 

Tiểu Tặc Miêu dùng dao găm để đỡ, nhìn qua nhỏ bé, tưởng như giây tiếp theo sẽ bị đao quang đánh nát thành mảnh vụn. 

 

 

Thế nhưng khi dao găm và lưỡi đao chạm vào nhau, tiếng ngân vang chói tai truyền ra, Tiểu Tặc Miêu dùng sức đẩy mạnh. 

 

 

Trần An lập tức bị đánh bay ra ngoài, bàn tay phải cầm đao tê dại, gã thua trong cuộc so tài với con Tiểu Tặc Miêu này. 

 

 

“Sao có thể như vậy?” 

 

 

Sắc mặt Mặc Vân hơi thay đổi, không hiểu lắm. 

 

 

“Ta đã nói rồi, tính tình con mèo này của ta không tốt đâu!” 

 

 

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia lạnh lẽo, khóe miệng nhếch thành nụ cười, bàn chân hung hăng đạp mạnh xuống đất. 

 

 

Bùm! 

 

 

Ba tầng linh trận lập tức bị giẫm nát, hắn bay vọt lên không, thân hình biến hóa trái phải, lao thẳng về phía Mặc Vân. 

 

 

Nhanh quá! 

 

 

Tim Mặc Vân chợt trầm xuống, đã nhìn không rõ thì dứt khoát không nhìn nữa. 

 

 

Gã vung tay áo dài, sau lưng từng cuộn tranh mở ra, vô số dị tượng do thánh văn vẽ thành trong nháy mắt hiện ra. 

 

 

Có biển lửa, có mặt trời, có lôi quang, có hung thú… Không sao kể xiết, tổng cộng mười tám loại Thánh đồ, mỗi loại đều có thể sánh ngang với võ học hạ phẩm cấp Quỷ Linh, đồng loạt bùng nổ ra thanh thế kinh người. 

 

 

“Còn nói không phải là Thánh Huyền Sư đi ra từ Huyền Cốc!” 

 

 

Thân thể Lâm Nhất đứng yên, sau đó như kinh hồng bay ngược về sau, trong lúc lùi về sau, tay phải hắn đong đưa như rắn. 

 

 

Trong lúc đong đưa, kiếm quang như nét bút, tung hoành giao thoa giữa không trung. 

 

 

“Hừ, chuyện đó cũng không phải là chuyện mà ngươi nên hỏi!” 

 

 

Mặc Vân giận dữ quát lên, mười tám bức Thánh đồ trong nháy mắt bao phủ Lâm Nhất, tình cảnh thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm. 

 

 

Đừng nói là kẻ vừa mới bước vào Long Mạch, cho dù Mộc Tuyết Cầm đối diện với trận thế này, cũng phải trọng thương. 

 

 

“Huyền!” 

 

 

Lâm Nhất mỉm cười, tay hắn thu về, đợi đến lúc đẩy ra thì chữ Huyền chồng lên chưởng mang. 

 

 

Bùm! 

 

 

Ánh sáng bùng nổ, như cánh cửa huyền diệu, đồng thời hất văng cả mười tám bức Thánh đồ trở về. 

 

 

“Vãi chưởng...” 

 

 

Mặc Vân nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức tái nhợt, lập tức chửi mắng. 

 

 

Còn có thể chơi như vậy sao? 

 

 

Gian lận à? 

 

 

Mẹ nó cái quỷ gì thế này, ta ngăn kiểu gì! 

 

 

Không cho gã có thời gian suy nghĩ thêm, dị tượng khủng bố vừa rồi suýt nữa nuốt chửng Lâm Nhất, giờ dùng chính đạo của đối phương mà trả hết về cho Mặc Vân. 

 

 

Bùm bùm bùm! 

 

 

Trong những tiếng nổ liên miên không dứt, dị tượng khủng bố chồng chất tầng tầng lớp lớp, đủ loại màu sắc, dị tượng đan xen, hoàn toàn không nhìn rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì. 

 

 

“Mặc Vân!” 

 

 

Trần An nhìn thấy cảnh này, lập tức sợ hãi. 

 

 

Thế nhưng vừa mới định ra tay, tàn ảnh kia lần nữa giết tới, lần này Tiểu Tặc Miêu đã vứt bỏ dao găm. 

 

 

Dùng hai móng vuốt, lao thẳng về phía gã. 

 

 

Rắc! 

 

 

Long Nguyên hộ thể trước người gã bị xé rách, mấy vết cào hiện ra, máu không ngừng tuôn ra. 

 

 

Trần An đau đến mức khóe miệng co giật mấy cái, liên tục lùi về sau, trong mắt không còn chút khinh thường nào. 

 

eyJpdiI6Im13WENtaHdsT3A0dkZOYUI5R3hYR2c9PSIsInZhbHVlIjoiYmRKOGRlNXJsakg5S3JoU2lvU04rXC9vR3pDOVZWdTExaG51TlBrcUpXRThpbUM4MHVIZ2IyUVVSSTVDT1h2eVJpSWdWWUQyXC91RW1wRUcwdEUwT1NWUT09IiwibWFjIjoiYWM2MjY5NTc3NzRmZDk2MjRlMjdkNDlmZjQxZmExZmU5ZThiZTMyMGRiZmRlY2YyOTI5MDcyMWRlNDQxMWVhZSJ9
eyJpdiI6InBGcUdvenUxaUl6UFdWOVFWQ2llXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9RaHJNUkNsQlIrajN4N2NHVHdYaE9yUDRwXC8xU1ZcL0pmbkswa3o2cGRqa2k0d1wvT3ZKdjVjamdWNDJaZTU1a3IxcGtXU2pcL2Y4anFJWjhITThMMW1PaTl1ZTcwUEZHdExieHhwM0Z5T2duWjdjbmFueE4zYkF0UnhHZEIrTWduV2daZmlRcjBsRHhpdGhiNkxRbythTFE9PSIsIm1hYyI6IjI4Y2NjMDAwY2Y4ZWQ4MzY3NjY4ZWRjZDAxMWE2YzNiZTFiMTkzODJhODE5ZDY3MmM4MTlhMDYyMzY0ZDQ1MDAifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x