"Cho nên bốn chiêu này, vi sư sẽ dùng thánh vật trợ giúp con tu luyện. Chỉ có một cơ hội, có tiểu thành hay không còn tùy vào tạo hóa của con".  

 

Sắc mặt Dao Quang nghiêm lại, nhìn Lâm Nhất: "Vi sư đã nói bốn kiếm này không có đường tắt, nên chỉ có thể mượn ngoại lực kéo chậm dòng thời gian lại để con lĩnh ngộ cho thấu". 

 

Nói xong, Dao Quang lại cầm bút. Đồng thời, trên đầu ông ấy có mấy sợi tóc bạc khẽ rơi xuống. 

 

Lúc này Lâm Nhất mới để ý cây bút hóa ra là một thánh khí. Cũng là thánh khí do quy tắc Thánh đạo thúc động, uy lực ở cảnh giới của hắn khó mà tưởng tượng nổi. 

 

Vù vù vù! 

 

Dao Quang cầm bút viết tiếp, từng bóng người từ nét bút của ông ấy bay ra khỏi bức họa, từng chữ hóa thành âm thanh vang vọng giữa trời đất. 

 

Lâm Nhất đứng giữa đó, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, không gian vặn vẹo. 

 

Vạn vật trên thế gian đều trở nên hư ảo, thời gian như dòng sông dài đang dần chảy chậm lại. 

 

Chưa kịp nghĩ kỹ, Lâm Nhất đã cảm nhận sát cơ ngập trời, từng bóng người mơ hồ lao về phía hắn. 

 

Hắn buộc phải rút kiếm Táng Hoa, dùng kiếm nghênh địch. 

 

Keng! Keng! Keng! 

 

Trong khoảnh khắc, hắn quay cuồng giữa vô số bóng người. Lâm Nhất đành thúc động thân pháp tả xung hữu đột, kiếm xuất như rồng. 

 

Trông như mọi bước di chuyển không theo quỹ đạo nào, nhưng nhìn kỹ, mỗi bước hắn đi, thậm chí mỗi nhát kiếm hắn chém ra đều bị các bóng người ghìm chặt lại. 

 

Các bóng người hợp kiếm thành trận, phong tỏa đường đi của hắn, khóa chặt mũi kiếm của hắn. 

 

Chỉ có đi đúng lối đi cố định, xuất đúng chiêu thức cố định mới đỡ nổi kiếm quang trong tay các bóng người. Nhưng kiếm trận biến hóa khôn lường, nhanh như sao xẹt, chỉ sơ sẩy một chút là nhìn nhầm ngay. 

 

Lúc đầu Lâm Nhất còn theo kịp, sau hắn dần đuối sức, long văn tím vàng trên người hắn liên tục bị kiếm quang chém đứt. 

 

Áo quần cũng đã có vết máu, nét mặt hắn càng lúc càng căng thẳng, cuối cùng toàn bộ tâm thức đều bị buộc chìm vào trong đó. 

 

Hắn thở dốc, tim đập dồn dập, khí huyết sôi trào, căng thẳng chưa từng có. 

 

Khó quá! 

 

Mồ hôi trên trán hắn rơi lã chã, mặt mày tái đi, kiếm quang trong tay không được phép dừng lại. 

 

Những chiêu này đều là các thức biến hóa từ Tiêu Dao Cửu Kiếm ư? 

 

Không phải quá nhiều sao? Thật sự chỉ có chín trăm loại biến hóa ư? Rõ ràng hắn đã ghi nhớ hết, sao vẫn sai được? Việc này đáng lẽ không thể xảy ra. 

 

Nhưng tình thế đâu cho Lâm Nhất nghĩ ngợi nhiều. Ở giữa vòng biến hóa như thế, hắn không được thảnh thơi lấy một khắc. 

 

Thời gian trôi - chẳng biết đã qua bao lâu. 

 

Một ngày! 

 

Hai ngày! 

 

Ba ngày! 

 

Một tháng, hai tháng, ba tháng... Lâm Nhất không ăn không uống, chỉ vùi mình trong trận, còn bút mực của Dao Quang cũng không hề ngừng nghỉ. 

 

Dưới kiểu tôi luyện khủng khiếp ấy, kiếm pháp của Lâm Nhất biến động phong phú hơn, hắn đã dần tìm ra những biến chiêu trong trận. 

 

Không còn như thuở ban đầu chỉ có thể đi theo một lối mòn cố định, những bóng người vung kiếm trong mắt hắn cũng dần chậm lại. 

 

Thế nhưng tất cả những điều đó, Lâm Nhất lại chẳng hề nhận ra. 

 

Trận thế đã không còn biến đổi theo nét bút của Dao Quang mà thay đổi theo chiêu thức của hắn. Càng về sau, không phải hắn đang chống đỡ kiếm trận, mà là Dao Quang đang chống đỡ kiếm chiêu hắn thi triển. 

 

Sự huyền diệu trong đó, khó mà nói hết bằng lời. 

 

Ngày nối ngày lặp lại, Lâm Nhất gầy rộc, chỉ có đôi mắt càng lúc càng sáng. 

 

Ngay lúc này, bàn tay cầm bút của Dao Quang chậm lại, trong mắt thoáng hiện ý cười hài lòng, rồi lại tăng tốc. 

 

Ầm! 

 

Chớp mắt, thế kiếm trên người Dao Quang Kiếm Thánh đột nhiên biến đổi dữ dội, ông ấy trầm ngâm lẩm bẩm gì đó. 

 

Một luồng kiếm thế mạnh tới nỗi khó mà diễn tả bằng lời bùng lên từ trên người Dao Quang. Ông ấy cầm bút viết chữ, vừa viết vừa nói: "Ta có một kiếm như gió, như cơn cuồng phong cuộn nát chín tầng trời, diệt sạch thương sinh". 

 

Sắc mặt Lâm Nhất biến đổi hẳn, hắn thấy vô vàn luồng sáng, dưới bút của Dao Quang hóa thành một cơn cuồng phong mạnh đến không thể tưởng tượng, ập thẳng đến. 

 

"Phong!" 

 

Lâm Nhất chẳng kịp nghĩ, theo bản năng gầm lên, vung kiếm chém ra. 

 

Ầm! 

 

Hai chữ "Phong" cổ xưa va nhau giữa hư không, cuồng phong gào thét, kinh thiên động địa. Ngoài không gian méo mó xoắn vặn, cửu thiên vỡ nát, thương sinh diệt tận, muôn vàn dị bảo theo đó mà biến ảo. 

 

"Ta có một kiếm, như lửa - như ngọn lửa thiêu đốt tám phương, đốt núi nấu biển!" 

 

"Hỏa!" 

eyJpdiI6InlqdkkyTnI3ZFwvS3FWVkxoRW9EcFp3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJjQXlXYWxoUzcyVXJ4ZW84K0x4bkdJQmUybTJGQzdvemdEY255eG1kSTl2VmRPWThoekhkTmNQamtTeWVXRTAiLCJtYWMiOiJjMTAzMWViZTk4NTkyN2JlOTJjZmQyYTliNTNmM2I1YTE2ZDJjMDZlNjA1OGU5NzczYzI1MzFiMTFmYWZiZjE1In0=
eyJpdiI6IlFDSGRsUXJHQWlhODJCakdaVFE5c0E9PSIsInZhbHVlIjoiQkRIZGc0a0pzZEd4bjYzQjBKOFQyanF4bWpBT1RoY2dSank2dUMwVVJGWmlnWDVqR0ErdXJKcWFWSUJqdGk5QjFaanRweVhuZlhrN25xY3RpTmduSVY2Uk9sOXRSVUJBSkpiZFJReWRHdWo3b0Q5MkswWWVFSk95bGlUOFZ1a1dVNkhjbFJVWFZJZGIzSDNESkM5aUo5cWd4NjdwaGJLNGJSM0NXS2VRSUYrVndhY0VBQm1xbEREMjZpR3VVcjM5amVVTmo0M1RRbzhWN3B3VTVXcWdSYzRmKzFoUVY2eHBvRldcL2djUzRmajZTa0FMZ3ZNNjNDcTNRSk96VFVadVZyRWM2Mkh1UnU2NFAyU1d2MTlaZkVHUmFBSXBEZnpSTFFPTmdhT1A5VWpOSEVWeDFxR0d3U1NQc2NWamV2UXMyQW9VaHJYcHpMYkpwaWdZUGRCY201aTFYR0d1eDFsZDhJRHhCNU9yXC82SG89IiwibWFjIjoiMDUyN2M0OTM2MmE0M2Y0MjUxZTUzOThiOWZkNTE5YmNlMjAwMmE1NWQ4MmNmMzVhNWFhMGU1ZjFlZGE1ZDJmOCJ9

Ầm!

Ads
';
Advertisement
x