Thiên Trì Thánh Quân đáp xuống bên cạnh La Uyên, giúp gã cầm máu trị thương, nhìn những mảnh vụn cánh tay đứt rơi, lông mày khẽ nhíu. 

 

Cú đấm cuối cùng của Lâm Nhất quá bạo lực, cánh tay này của La Uyên vậy mà bị đánh cho không còn gì. 

 

Nếu không thì còn có thể tìm về để nối lại, còn bây giờ, La Uyên đã thành tàn phế. 

 

“Chuyện ở đây, đến đây thôi, các ngươi có ân oán gì, ra khỏi Sơn Trang rồi tính.” Thiên Trì Thánh Quân liếc nhìn đệ tử của các tông môn, sắc mặt khó coi, lập tức đuổi người. 

 

Sự hỗn loạn của đại hội Thiên Trì lần này, vượt xa những lần trước. 

 

Ông ta mơ hồ cảm thấy đây có thể là điềm báo cho trận đại loạn ở Hoang Cổ, quan hệ giữa Huyền Thiên Tông và Kiếm Tông, không chỉ đơn giản là như nước với lửa nữa. 

 

Trước đây Kiếm Tông luôn bị Huyền Thiên Tông chèn ép đến nghẹt thở, nhưng sự xuất hiện của Lâm Nhất, đã khiến Kiếm Tông nhìn thấy tia hy vọng. 

 

Kiếm Tông bị bắt nạt lâu đến vậy, chắc chắn trong lòng đang đè nén ngọn lửa, còn Huyền Thiên Tông chắc chắn cũng không cam chịu thất bại lần này. 

 

Có thể đoán được, về sau sự đối lập giữa hai tông, sẽ càng thêm gay gắt! 

 

“Xin tuân mệnh Thánh Quân!” 

 

Các tông môn khác cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu tiếp tục đánh nữa, những báu vật Thần Long trong tay bọn họ chắc chắn sẽ bị Lâm Nhất cướp sạch. 

 

Với sức chiến đấu mà Lâm Nhất thể hiện ra, ai dám cùng hắn quyết chiến? 

 

Thực ra những người này đã nghĩ nhiều, Lâm Nhất thắng La Uyên vốn đã khá miễn cưỡng, có thể nói là đã dùng hết lá bài tẩy của mình, không giữ chút nào. 

 

Hơn nữa vết thương khá nặng, nhất thời khó mà còn sức chiến đấu. 

 

Chỉ riêng đôi Kim Ô Thánh Dực bị La Uyên chém đứt, trong vòng hai ba ngày cũng khó có thể hồi phục, may mắn là thân thể chưa bị roi Hoàng Kim Thánh Hỏa quất trúng. 

 

Roi đánh rồng được xem là nguyên mẫu của thánh khí, khiến Lâm Nhất gặp không ít phiền phức, nếu không nhờ thần cốt Thanh Long không sợ Hoàng Kim Thần Long, thì trận chiến này e rằng không thể thắng nổi. 

 

Nhóm người Huyền Thiên Tông, rời đi đầu tiên. 

 

Bọn họ vô cùng chật vật, ánh mắt đều không mấy thiện cảm, nhưng không dám chọc giận Lâm Nhất, cũng không dám làm thêm động tác gì. 

 

Các tông môn khác lần lượt cáo lui, ánh mắt nhìn Kiếm Tông đều khá phức tạp, bọn họ cảm nhận được sức ép nào đó từ trên người Lâm Nhất. 

 

Chỉ có đệ tử Huyền Cốc và Thánh Âm Các, trước khi rời đi, còn chào hỏi Kiếm Tông. 

 

Đặc biệt là Lạc Thư Di, nàng ta nhìn Lâm Nhất nói: “Một năm không gặp, phong thái của Lâm công tử vẫn không giảm chút nào.” 

 

“Lạc cô nương khách sáo rồi.” 

 

Lâm Nhất mỉm cười nói. 

 

Lạc Thư Di cười nói: “Ta đâu có khách sáo, còn nữa... Có vị cố nhân, nhờ ta hỏi thăm ngươi, ngươi còn nhớ cây tiêu Tử Ngọc Thần Trúc trên thiên lộ không?" 

 

Nguyệt Vi Vi! 

 

Đồng tử Lâm Nhất đột ngột co rút, nói: “Cô đã gặp nàng ta? Hay là nàng ta từng đến Hoang Cổ Vực? Nàng ta ở đâu?” 

 

Lạc Thư Di hơi ngẩn người, kinh ngạc cười nói: “Hiếm khi thấy Lâm công tử mất bình tĩnh như vậy, bây giờ tình cảnh của nàng ta đang không tốt mấy, không thể đến được, ta cũng chưa gặp nàng ta, chỉ trao đổi qua thư.” 

 

“Vậy cô hãy nói với nàng ta, tiếng tiêu vẫn còn, cố nhân như thuở ban đầu.” 

 

Lâm Nhất bình tĩnh, trầm ngâm nói. 

 

Nguyệt Vi Vi lén lút chạy đến Huyền Hoàng Giới, sau khi trở về nhất định bị cha trách phạt, e là khó có cơ hội ra ngoài nữa. 

 

“Được!” 

 

Lạc Thư Di gật đầu: “Ta nhất định sẽ chuyển lời.” 

 

“Nàng ta ở đâu, cô có thể nói cho ta biết không?” 

eyJpdiI6Ik10UWRaRStOUnd4QjBZbkJoVktYaGc9PSIsInZhbHVlIjoidTAyaXQ2M2xUaXltMjBwZ1hEUXlMVFBsTW1sU05uajdleUkrMDFsTyt3dmpxQmwwY1B3akx1SFB3RWFOV2dNMyIsIm1hYyI6IjY3NDk1NzMzNzY2ODg1MzBhYzg5Y2U3MzFmMDJjMDkyODcwYjZhMzM2MGQ3NGEzOGQ5OWY5MDgyOGIzNTIwNGQifQ==
eyJpdiI6Ik5FSkhRWDlxdloxcmFWbEwwRUl0bHc9PSIsInZhbHVlIjoiaVFEekoxMHNWeThTK2pFZ1R2ZzJ4QWZmWjVPWUFhajZXQ2lTbWdaZnBlUjRjQXpYZHJLbEozZ0RySHNXMHN5UTc5eFwvQ25GeENpbE95M1Q2eXpocHVKSytOaTBrNERvNGpyVkNOV1NtSVlOM3BkMXBydlo1WWtHN3oxWTlkY2ZSbGdWcTU5cTk0anp1T0pkMHBSRXpGdz09IiwibWFjIjoiMmUxZTUxN2VkMGQ3YTZmZjVmMDc2NDczOTAyN2YwMjdlOWQzYmYwOWY3OTQwMTUzMzY2YjIyMWIyMDRkMmY5MCJ9

Lạc Thư Di mỉm cười, không trả lời ngay: “Ngoài Đông Hoang, Thiên Vực Tà Hải.”

Ads
';
Advertisement
x