La Uyên nhe răng cười dữ tợn, bay lên giữa không trung, lao thẳng về phía Lâm Nhất.
Chỗ dựa lớn nhất của đối phương chính là kiếm ý, mất đi kiếm Táng Hoa, xem ngươi còn đấu với ta thế nào.
Lâm Nhất đang áp chế ngọn lửa trên tay phải, thấy đối phương lao tới, lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn.
Con mắt Thần Long, nhật nguyệt ngoái đầu.
Cái ngoái đầu hủy diệt Hoàng Huyền Dịch lúc trước tiếp tục tái hiện, nhưng La Uyên đã sớm có phòng bị, dùng Long Nguyên rót vào hai mắt.
Thế nhưng cho dù như vậy, vẫn bị uy thế Thần Long này đánh lùi về sau.
Lâm Nhất thấy ngọn lửa trên tay phải càng lúc càng cháy mạnh, dứt khoát mặc kệ, đưa tay ra hiệu.
Vút!
Thánh kiếm Bạch Long cắm ở xa xa rung lên, tựa như con phi long lao vút ra.
Lâm Nhất đưa tay ra, năm ngón nắm chặt, ý lạnh từ thanh thánh kiếm màu trắng lập tức dập tắt ngọn lửa.
Ý lạnh ấy khiến toàn thân Lâm Nhất vô cùng thư thái, quả nhiên là thánh kiếm Tinh Diệu.
Thấy Lâm Nhất đã nắm được thánh kiếm Bạch Long, La Uyên lập tức hoảng hốt, gã đã phí hết sức mới gạt được kiếm Táng Hoa, sao có thể để Lâm Nhất toại nguyện rút thánh kiếm Bạch Long.
Lâm Nhất mỉm cười, xoay người, nhìn về phía xa nói: “Diệp Tử Lăng, nhận kiếm!”
Vút!
Kiếm như kinh hồng xuyên qua mặt trời, xé ngang không trung, vừa vặn xuất hiện trước mặt Diệp Tử Lăng.
Diệp Tử Lăng đưa tay nắm lấy, vù, vỏ kiếm bay về phía xa, thân kiếm xuất hiện trong tay phải nàng ấy.
Ầm ầm!
Thần Long ẩn hiện quanh người nàng ấy lập tức trở nên rõ ràng, hóa thành con Thần Long tuyết trắng không tì vết.
“Không ổn!”
Hai tên Huyền Thiên Tông là Lưu Dục, Bạch Khuông lập tức cảm nhận được áp lực cực lớn, kiếm uy trên người Diệp Tử Lăng điên cuồng bùng nổ với tốc độ mắt thường cũng thấy được.
“Tự tìm đường chết!”
Thấy Lâm Nhất ném kiếm đi, La Uyên đang áp sát trước mặt bỗng gầm lên, huyết khí toàn thân sôi trào như biển lửa.
Thình thịch!
Tim gã đập điên cuồng, từng bước đi như lò lửa hồng hoang đang bùng cháy, ba đạo Long Mạch lờ mờ như có như không. Dưới huyết khí gần như phát cuồng này, khiến người ta theo bản năng mà sợ hãi, huyết khí bị áp chế đến mức đông cứng.
Không còn cách nào, đây chính là ưu thế của cảnh giới Long Mạch tầng thứ ba sau khi cường hóa huyết khí, cho dù là Thương Long Thánh Thiên Quyết cũng khó mà chống đỡ.
Thần Tiêu hóa U Minh!
Bùm bùm bùm!
Khoảnh khắc Lâm Nhất thúc giục Thần Tiêu Kiếm Quyết, quyền ảnh của La Uyên như gió bão ập đến, mỗi quyền đều khiến Lâm Nhất phải rên lên, bước chân lùi về sau.
Sau mấy chục quyền, Lâm Nhất đã không còn đường lui, bị ép đến đường cùng.
Nhưng phía sau, hoa U Minh đã hoàn toàn nở rộ, hai mươi bốn cánh hoa nâng lên màn trời đen kịt, khiến Lâm Nhất mặc áo xanh trở nên lạnh lùng khác thường.
“Đệ tử Dao Quang, quỳ xuống cho ông!”
La Uyên lao lên, tiếp tục tung quyền, gào thét như viêm long lao thẳng tới.
Khi đến bước đừng cùng, trong biển Long Nguyên của đỉnh Long Hoàng bùng lên, ầm, hai mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng, sức mạnh hủy diệt từ trong đỉnh tràn khắp toàn thân, hỗn độn cổ xưa trong cơ thể điên cuồng chạy loạn.
Lâm Nhất giữ vững lý trí, Thiên Long được lạc ấn trên đỉnh Long Hoàng được kích hoạt, hắn giơ tay tung quyền.
U Minh Chưởng Long Hoàng!
Bùm!
Hai quyền va chạm, La Uyên vốn chiếm ưu thế, bị đánh bay trăm mét.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất