Đứng đầu bảng Thần Đan Tôn Giả, có thể quét sạch tất cả tồn tại yêu nghiệt Thần Đan, bất khả chiến bại với những người cùng thế hệ.
Vậy mà giờ đây gã lại đang ở trong trận chiến bất phân thắng bại với Lâm Nhất, thậm chí nếu xét về cục diện mà nói thì Lâm Nhất còn đang chiếm được chút ưu thế.
"Ha ha ha, đệ tử Dao Quang, ngươi còn thủ đoạn gì thì cứ việc lấy ra dùng đi, móng vuốt Thương Long của ngươi đi đâu rồi!"
Hai mắt Hoàng Huyền Dịch lóe lên huyền quang, giờ phút này đây khuôn mặt tuấn tú của gã lại trở nên dữ tợn.
Ngay khi mọi người đều cho rằng Lâm Nhất sẽ thi triển móng vuốt Thương Long rồi lại đâm xuyên ảo ảnh chữ "Minh" thêm một lần nữa, thì Lâm Nhất đang đứng lơ lửng trong hư không đột ngột thu kiếm về, dựng thẳng trước ngực, hai ngón tay trái khép lại đè lên kiếm Táng Hoa.
Sau đó nhắm mắt lại, Thần Tiêu Kiếm Quyết trong cơ thể từ từ vận chuyển.
Rắc rắc rắc!
Dưới sự vận chuyển điên cuồng của Thần Tiêu Kiếm Quyết, đóa hoa U Minh trong vùng Tử Phủ của hắn phát sáng rực rỡ, một làn sương mù màu đen tản ra khỏi người hắn.
Lâm Nhất cầm chắc Táng Hoa đứng sừng sững bất động, mặc cho chữ "Minh" đỏ như máu kia đang dần rơi xuống.
"Sao thế kia? Hắn không dùng bí thuật của mình mà lại dùng Thần Tiêu Kiếm Quyết kìa!"
"Hơi lạ nha, hẳn là Thần Tiêu Kiếm Quyết không được xếp hạng cao ở Kiếm Tông cho lắm, hơn nữa nó cực kỳ khó luyện thành, e là với cảnh giới Thần Đan của hắn thì ngay cả một chút thành tựu cũng chẳng thể luyện được."
"Lạ thật, thật khó mà giải thích."
Tiếng nghị luận bốn phía vang lên, từng ánh mắt dồn về phía Lâm Nhất, mặt người nào người nấy cũng càng căng thẳng hơn.
Chữ "Minh" đỏ như máu che trời khuất bầu trời, từ từ ép xuống dưới dưới sự khống chế của Hoàng Huyền Dịch. Nó tựa như một bức màn trời vô địch, mỗi khi hạ xuống thêm một tấc thì không khí lại nổ tung thêm một lần, không khí vỡ tan thành ngàn mảnh vụng hệt thủy tinh làm người xem sợ chết đứng.
Soạt!
Ngay khi chữ "Minh" đỏ như máu sắp rơi trúng đầu mình, Lâm Nhất chợt mở bừng mắt, vung tay đâm một kiếm về phía trước.
Thần Tiêu Khống U Minh!
Chỉ trong nháy mắt, kiếm Táng Hoa trong tay Lâm Nhất đã đâm trúng chính giữa chữ "Minh" đỏ như máu, cùng lúc đó một đóa hoa U Minh khổng lồ như lỗ đen trải rộng ra ngay sau lưng hắn.
Mũi kiếm sắc bén xé một khe hở nhỏ xíu trên chữ "Minh" đỏ như máu, một giây sau, một luồng sức mạnh ăn mòn khổng lồ vô tận tràn ra ngoài.
Chữ Minh cổ ấy tưởng như thâm trầm bất lộ lại bị ăn mòn từng chút từng chút một, thánh văn khắc lên trên nó rơi lả tả xuống hệt một đám bụi đen kịt.
Chẳng bao lâu sau đó, trong không khí xuất hiện những bông tuyết đen bay lả tả, tất cả đều là thánh văn đã bị ăn mòn.
Mọi người cả kinh, rõ ràng là không ngờ Thần U Kiếm Quyết lại có uy lực như vậy.
"Sao có thể chứ?"
"Ngay cả thánh văn mà sức mạnh U Minh của Lâm Nhất cũng ăn mòn được, hắn ta chỉ mới ở cảnh giới Thần Đan thì sao có thể làm được chứ?"
Không một ai tin rằng chỉ với cảnh giới Thần Đan mà Lâm Nhất có thể tu luyện Thần Tiêu Kiếm Quyết đến tận tầng ba, nhưng sự thật lại hiện ra lồ lộ ngay trước mặt họ.
Sau khi thánh văn bị ăn mòn, uy lực của chữ "Minh" đỏ như máu cũng giảm mạnh, Lâm Nhất vung kiếm trong ay chém ra hai nhát, một ngang một dọc là đã có thể chém nát chữ "Minh" đỏ như máu kia thành từng mảnh vụn.
Bùm!
Lâm Nhất cầm kiếm xông lên phía trước, răng rắc, chữ "Minh" kia vỡ tan hệt như thủy tinh.
Kim Ô Thánh Dực!
Ngay khi phá tan chữ "Minh" đỏ như máu đó, Lâm Nhất cũng triển khai Kim Ô Thánh Dực ngay trên lưng mình, người hắn lập tức bùng phát thần quang màu vàng kim.
Ầm!
Hào quang của hắn chiếu rọi bốn phương, ta là Đại Nhật!
Hạo Nhật Huyền Không, Kim Ô tung cánh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất