Mắt người đeo mặt nạ lóe lên vẻ khác lạ: "Lúc này còn cười được? Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình thắng nổi, hay ít ra có thể bảo toàn lực lượng mà lui? Với người khác ta có thể nương tay; riêng với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nương tay chút nào".
"Ngươi định phế hắn à? Đừng manh động... Hắn là đệ tử Dao Quang đấy".
La Uyên vội truyền âm khi thấy người đeo mặt nạ dường như muốn đánh chết Lâm Nhất.
"Chính vì là đệ tử Dao Quang nên ta càng phải phế hắn. Đừng lo, ta với hắn đều ở cảnh giới Thần Đan. Phế hắn rồi, Kiếm Tông tuyệt đối không dám vì hắn mà ra mặt".
Nghe vậy, mắt La Uyên thoáng sáng lên, bỗng thấy đây chưa chắc đã không phải thời cơ tốt.
Lâm Nhất nhìn đối phương: "Ta cũng đã đoán ra ngươi là ai. Thế gian này chẳng có ai vô địch tuyệt đối; ngay cả Cửu Đế cũng từng bại. Huống hồ... ngươi còn xa mới chạm tới cấp độ của Cửu Đế, so với sư huynh ta lại càng chẳng là cái thá gì".
Người đeo mặt nạ không muốn đấu võ miệng. Lâm Nhất hôm nay đã dám bước lên đài thì coi như xác định sẽ thành phế nhân.
"Lâm Nhất, người ta nói ngươi là yêu nghiệt kiếm đạo bậc nhất trong lớp hậu bối ở Hoang Cổ Vực. Hôm nay ta sẽ dùng kiếm đánh bại ngươi, cũng không dùng tu vi cao hơn ngươi. Ta cho ngươi thấy thế nào thật sự gọi là vô địch!"
Lời còn chưa dứt, y khép hai ngón tay thành kiếm, một tia lôi mang ngưng tụ thành kiếm ảnh, đâm về phía tim Lâm Nhất.
Trong kiếm mang đồng thời hàm chứa hai loại ý chí Lôi và Quang. Ngoài ra, đối phương còn nắm được cả kiếm ý Thần Tiêu - điều này hơi ngoài dự liệu của Lâm Nhất.
Có điều kiếm ý của Lâm Nhất đã đạt đến trình độ bán bộ Thiên Khung; người đeo mặt nạ vẫn còn kém hắn một khoảng khá xa.
Chỉ nhờ ý chí Lôi và Quang gia trì, mới miễn cưỡng đạt đến mức khiến Lâm Nhất phải nhìn bằng con mắt khác.
Lâm Nhất vận tâm pháp, búng nhẹ ngón tay, cũng búng ra một đạo kiếm mang về phía trước.
Keng!
Hai đạo kiếm quang va nhau trên khoảng không của chiến đài, làm bùng lên ánh sáng chói mắt, âm thanh rúng động chín tầng trời.
Keng! Keng! Keng!
Cả hai không hề di chuyển, lần lượt búng ra từng đạo kiếm mang; chớp mắt chiến đài Phi Thiên đã tràn ngập kiếm ảnh che phủ cả trời.
Hàng nghìn hàng vạn kiếm quang xuyên qua khoảng không, va chạm lẫn nhau, tia lửa tóe ra tứ phía.
Không biết từ khi nào, những chùm kiếm quang này đã đáng sợ đến nghẹt thở.
Sau lưng Lâm Nhất là từng tầng từng lớp hoa hải do hoa U Minh kết thành, chồng chất vô tận, rồi được bắn ra bằng chiêu Đạn Chỉ Thần Kiếm.
Sau lưng người đeo mặt nạ thì là một biển lôi đình mênh mông, trên đó có một vầng thái dương bao phủ.
Lâm Nhất đứng yên không nhúc nhích, tà áo xanh phất nhẹ, mái tóc dài tung bay. Hắn tựa như một thiếu niên thần kiếm, kích hoạt kiếm hồn nơi ấn đường rồi búng tay. U Minh thần kiếm nơi tâm hoa U Minh trong cơ thể rung lên từng hồi không dứt.
Ong!
Khi U Minh thần kiếm rung đến cực hạn, nó từ nhụy hoa bay vút ra; trong khoảnh khắc, thế kiếm trên người Lâm Nhất dâng cao cuồn cuộn.
Ngay sau đó, U Minh thần kiếm tả xung hữu đột trong cơ thể hắn, như dòng nước lũ trút hết vào bàn tay phải.
Mười ngón liền tâm, thần kiếm hữu linh!
Ngón cái đè lên ngón giữa, hắn búng tay, U Minh thần kiếm bị hắn búng cho bay thẳng ra ngoài. Tiếp liền sau đó, hoa hải phía sau sôi trào; hàng nghìn kiếm ảnh hóa thành một con cuồng long ăn mòn vạn vật, thế như chẻ tre, xé toang từng tầng lôi quang, ập thẳng về phía người đeo mặt nạ.
"Tám nghìn!"
Người đeo mặt nạ liếc mắt đã nhìn thấu số lượng kiếm ảnh Lâm Nhất đang khống chế, lòng thoáng kinh ngạc.
Chỉ một cái liếc mắt mà y đã rõ: trình độ kiếm đạo của đối phương e là cao hơn bản thân không ít.
"Quang!"
Mắt y thoáng hiện ra sự quyết liệt, sải chân bước rộng một bước, hai ngón tay khép lại chỉ thẳng. Vầng thái dương trên biển lôi đình thuận theo một chỉ ấy mà lao vào U Minh thần kiếm.
Một tiếng ầm vang rung trời, vầng thái dương rực rỡ bị kiếm quang bắn thủng chi chít lỗ.
"Đi!"
Ý niệm Lâm Nhất khẽ động, hàng lông mày hắn hơi nhướng lên; kiếm Táng Hoa xuất vỏ, bị hắn ném thẳng ra ngoài.
Người là trời, kiếm là vòm trời; người và kiếm hợp làm một!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất