Quả là một kỳ tích, đảo ngược cả càn khôn, cục diện lập tức xoay chiều.
"Ồ?"
Người đàn ông đeo mặt nạ khẽ cười, từ vòng xoáy sấm sét sau lưng y bay ra một ấn ký cổ xưa.
Ấn ký ấy kết tụ từ ánh sáng thuần khiết. Khoảnh khắc ấn ký nhập thể, cả thế giới như chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng từ người đàn ông đeo mặt nạ trấn nhiếp tám phương.
Bộp!
Trong chớp mắt, hai người đã va vào nhau.
Chiến đài Phi Thiên rung lắc dữ dội, một thân ảnh bị hất văng, quỳ sụp xuống đất.
Nam Cung Viêm!
Gã quỳ rạp, máu tươi phun ra không ngừng, đao quang và hỏa diễm trên người nhanh chóng trở nên ảm đạm. Mắt gã dán chặt vào người đeo mặt nạ, gần như thất thanh nói không thành tiếng, không dám tin.
Từ sau khi xem trận đại chiến giữa Lâm Nhất và Tần Thương trên đảo Khô Huyền, đặc biệt là sau khi Lâm Nhất bộc lộ kiếm ý Thần Tiêu, thực lực của gã đã tăng lên vùn vụt.
Cộng thêm tạo hóa có được trên đảo Khô Huyền, gã đến đại hội Thiên Trì hôm nay căn bản chẳng coi ai ra gì.
Thậm chí cả Lâm Nhất ngày trước, gã cũng không coi là đối thủ xứng tầm.
Ánh mắt gã vẫn luôn lướt qua La Uyên, Mộc Tuyết Cầm và những người khác, chỉ đợi thăng lên cảnh giới Long Mạch là sẽ thách đấu bọn họ, trở thành kẻ mạnh nhất dưới hoàng kim yêu nghiệt.
Nào ngờ giấc mộng còn chưa kịp bắt đầu đã vỡ nát tan tành.
Gã đột phá ngay tại chỗ, phá bỏ gông cùm của Thần Đan Tôn Giả bảy sao, vậy mà vẫn chẳng phải đối thủ của người đeo mặt nạ này. Gã không cam lòng hỏi: "Đòn tấn công cuối cùng của ngươi, rốt cuộc là ấn ký gì?"
Người đeo mặt nạ thu ấn ký cổ xưa và vòng xoáy sấm sét lại, nhàn nhạt đáp: "Ấn Thái Dương. Cực chí của đạo quang chính là thái dương. Đây là ấn ký thượng cổ ta lấy được khi thám hiểm một di tích thời thượng cổ. Ngươi rất mạnh, nhưng bại dưới tay ta thì chẳng oan chút nào. Ấn Thái Dương này ta đã dung hợp với Đạo Lôi Đình của bản thân, hai loại ý chí đều đã đạt tới ngũ phẩm, mạnh hơn đao ý Thần Tiêu của ngươi".
"Thì ra là vậy".
Sắc mặt Nam Cung Viêm ảm đạm, ngẩn ngơ như mất hồn.
Ấn Thái Dương?
Các tông môn có mặt đều không khỏi chấn động. Ấn Thái Dương không phải thứ có thể tùy tiện sử dụng, nói gì đến dung hợp. Đây là việc nguy hiểm tột bậc.
Sơ sẩy là tự đốt chảy chính mình. Vận khí và thiên tư của người đeo mặt nạ này đúng là kinh người.
"Nhưng cho dù không có ấn Thái Dương, ta muốn đánh bại ngươi thì vẫn làm được, chỉ là sẽ mất công hơn đôi chút", người đeo mặt nạ thản nhiên nói.
Cái gì!
Mọi người hít sâu một hơi. Khẩu khí này đúng là ngông cuồng.
Trước thì khen Nam Cung Viêm một câu, sau lại tạt gáo nước lạnh không hề nể nang, đúng là ngông cuồng đến tột cùng.
Nét mặt Nam Cung Viêm biến ảo liên hồi. Kẻ thua thì đâu có tiếng nói; gã muốn cãi lại đôi câu, nhưng rốt cuộc vẫn nghiến răng mà nuốt xuống.
Trên chiến đài Phi Thiên, người đeo mặt nạ đưa mắt quét qua các tông môn, rồi dừng ở hướng Kiếm Tông: "Lần lượt mà lên. Tiếp theo là Kiếm Tông. Diệp Tử Lăng, cô dám đại diện Kiếm Tông giao chiến với ta không?"
Đệ tử Kiếm Tông đưa mắt nhìn nhau, gương mặt ai nấy lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Nếu cô không dám cũng chẳng sao, ta chưa từng ức hiếp phái yếu. Cô có thể đại diện Kiếm Tông rút lui", người đeo mặt nạ nói tiếp.
"Ngươi đang sỉ nhục ta?"
Diệp Tử Lăng gương mặt lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh như băng.
"Không dám".
Người đeo mặt nạ mỉm cười, nói: "Ta không sỉ nhục cô. Ta chỉ muốn Kiếm Tông rút lui mà thôi. Cô không dám thì cô nương họ Mộc cũng được! Ta chẳng ngại giao thủ với cô ấy!"
Lời vừa dứt, bốn phía lập tức lặng im như tờ.
Đây nào phải sỉ nhục riêng Diệp Tử Lăng, rõ ràng là sỉ nhục cả Kiếm Tông. Mộc Tuyết Cầm và mấy người khác đều sầm mặt khó coi.
Diệp Tử Lăng trầm giọng: "Ta giao đấu với ngươi là được. Đệ tử Kiếm Tông vẫn còn chí khí".
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất