Thánh kiếm trong tay Kim Huyền Dực liên tục chạm vào những bia đá đó, tia lửa tóe ra, mà bước chân gã thì liên tục lùi về sau.
Ầm ầm ầm!
Cùng lúc ấy, Lưu Húc từng bước ép sát, ánh trăng kinh khủng liên tục áp chế kiếm thế của đối phương.
Thỉnh thoảng có những ánh kiếm vô cùng sắc bén rơi lên người Lưu Húc, nhưng tất cả đều bị ánh trăng nhu hòa hóa giải, với thế công điên cuồng như vậy y chỉ chịu vài vết thương ngoài da.
Những ánh trăng như tấm áo lụa khoác lên người Lưu Húc, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng phiêu dật.
Trong lòng Lâm Nhất khẽ thở dài, biết rằng Kim Huyền Dực e là sắp thua rồi.
“Thiên Khung Toái Nguyệt!”
Kim Huyền Dực thấy khí thế rơi xuống đáy vực, không dám cất giữ gì nữa.
Nơi này không thể tế xuất tinh tượng, gã thi triển ra chiêu kiếm mạnh nhất của mình, trên người xuất hiện vương giả kiếm uy. Khí thế vốn đã suy yếu bỗng bùng phát, cuồn cuộn vút thẳng lên trời cao, kiếm quang quét ngang hư không, tựa như tồn tại vĩnh hằng.
Kiếm này vừa tung ra, trên sân lập tức sôi trào, khắp nơi đều bị kiếm quang này chiếu rọi, sáng rực như lửa.
“Thiên Khung Toái Nguyệt? Cái tên quả thật khá khắc ta, nhưng mà… Vô dụng thôi.”
Lưu Húc quát lớn, chín tấm bia đá vỡ vụn, màn trời hiện lên trên đỉnh đầu gã.
Ngay sau đó là phiên bản thu nhỏ của mặt trăng xuất hiện phía sau, màn trời kia lập tức lan rộng, che khuất cả bầu trời vốn có.
“Tiểu Nguyệt Luân Thiên!”
Kiếm quang của Kim Huyền Dực chém lên màn trời này, Nguyệt Luân không hề rạn nứt, chỉ khiến Lưu Húc lui về sau vài bước.
“Đến lượt ta rồi.”
Lưu Húc nhe răng cười, lao vọt lên phía trước, sau tám chiêu, tung quyền đánh thẳng vào ngực Kim Huyền Dực.
Phụt!
Kim Huyền Dực phun ra ngụm máu, quỳ rạp xuống đất, trượt đi cả trăm mét.
“Ngươi thua rồi.”
Lưu Húc thản nhiên cười nói, trong mắt lóe lên vẻ ngông cuồng.
“Quay về đi.”
Mộc Tuyết Cầm gọi Kim Huyền Dực trở về, sắc mặt lộ ra vài phần khó coi, trận này không chỉ thua, mà còn thua quá nhanh.
Không kịp để gã suy nghĩ nhiều, Kim Huyền Dực đã trở về nhận tội, trong lòng vô cùng xấu hổ, không còn mặt mũi nào.
“Đừng nói nữa, để ta xem vết thương của đệ.”
Sắc mặt Mộc Tuyết Cầm bình tĩnh, cho dù trận này mất hết thể diện, nhưng sự an toàn của đệ tử tông môn vẫn luôn là hàng đầu.
“Đây là đan Khô Huyền, đệ nuốt xuống đi.”
Mộc Tuyết Cầm kiểm tra qua, lông mày khẽ nhíu, phát hiện vết thương nặng hơn tưởng tượng, lấy ra viên đan Khô Huyền.
Lâm Nhất nhìn thấy vậy, trong lòng thầm than, cha con bọn họ đối với đệ tử Kiếm Tông quả thật không hề tầm thường.
“Kim Tiêu Kiếm Quyết lừng danh của Kiếm Tông, xem ra cũng chỉ có thế, Kiếm Tông xưng là Đệ Nhất Kiếm Tông Hoang Cổ, ta thấy cũng chỉ là hư danh.”
Lưu Húc khí thế ngút trời, mỉm cười nói: “Thánh đồ Diệp Tử Lăng, hôm nay Lưu mỗ có tư cách đánh cùng cô chưa?”
Chưa rút kiếm đã đánh bại Kim Huyền Dực, Lưu Húc rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Khó trách trước khi ra tay đã tự tin như vậy, La Uyên sắp xếp y đánh trận mở màn, quả thực là nước cờ hay.
Giờ y ra tay khiêu chiến Diệp Tử Lăng, bất kể Diệp Tử Lăng có ra trận hay không, tảng đá khổng lồ của Kiếm Tông đều trở nên có chút vi diệu.
Lưu Húc vô danh, mà ép được Thánh đồ của Kiếm Tông phải ra tay, cho dù thắng Huyền Thiên Tông cũng không coi là lỗ.
Không ra trận?
Nếu chỉ dựa vào Quý Thư Huyền e rằng cũng khó đánh thắng Lưu Húc, y và Kim Huyền Dực thực lực chỉ ngang ngửa nhau. Kim Huyền Dực thua thảm hại như vậy, y mà ra trận, e rằng phần thua vẫn nhiều hơn phần thắng.
Nếu vừa ra trận mà đã thua, chẳng những Kiếm Tông thua liên tiếp hai trận, mà danh tiếng cũng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
La Uyên lắc chén rượu, trên mặt lộ ra nụ cười bình thản, tất cả đều nằm trong dự liệu của gã.
Lưu Húc làm không tệ, thay Huyền Thiên Tông mở đầu rất tốt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất