Không cần Lâm Nhất chỉ huy, con Tiểu Tặc Miêu trên vai cầm đao Hư Ẩn, nhảy ra ngoài, lôi kéo ba con yêu thú phía sau.
Ba mươi sáu chữ Thiên!
Đúng lúc chưởng quang sánh ngang với tinh huy sắp giáng xuống, Lâm Nhất giơ tay tung chưởng.
Bùm!
Chữ Thiên cổ xưa va chạm với hỏa quang, khoảnh khắc tiếp theo bùng phát ra âm thanh vô cùng kinh người, hư không xuất hiện từng vết nứt.
Vô số kiếm quang và hỏa quang, giải phóng ra dị tượng kinh khủng.
“Ha ha, hổ con, ta ngày càng hiếu kỳ với võ học của Yêu tộc mà ngươi nắm giữ rồi.”
Sau khi Lâm Nhất vung chưởng, hai mắt hơi nheo, cười nói.
“Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Ma Văn Hổ đứng thẳng, thấy Lâm Nhất chỉ dùng một chưởng đã đỡ được sát chiêu của mình, trong mắt lóe lên tia dữ tợn, sau đó vươn tay chộp trong hư không.
Rắc rắc!
Ngọn núi phía xa lập tức xuất hiện từng vết nứt, từng luồng khí lạnh buốt từ trong vết nứt lan ra ngoài.
Khoảnh khắc tiếp theo, tuyết bay đầy trời, vèo vèo rơi xuống.
Cái quỷ gì thế?
Khi ánh mắt Lâm Nhất đầy vẻ kinh ngạc, Ma Văn Hổ nhe răng cười dữ tợn, rồi sắc mặt nghiêm nghị, giận dữ gầm lên: “Đao… Đến!”
Ầm!
Thân núi hoàn toàn nổ tung, thanh thánh đao khổng lồ trắng như tuyết, dữ dội, ngang dọc trong không trung mà đến, bị Ma Văn Hổ nắm gọn trong tay.
Vèo!
Tay nó cầm thánh đao, phóng thích ra thế đao vô cùng kinh người, đao vung ra, chém ra thế khí hừng hực.
Keng!
Kiếm của Lâm Nhất chưa rút ra khỏi vỏ, hắn giơ tay đón lấy đao này.
Hai chân hắn chùng xuống, dưới chân lập tức nứt ra vô số khe hở, đồng thời vô số hàn ý ập tới.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Chưa đợi Lâm Nhất kịp kinh ngạc, thánh đao trong tay Ma Văn Hổ đã liên miên bất tận chém tới.
Thân hình nó biến hóa, xuất hiện từng đạo tàn ảnh dừng lại trong không trung, mỗi đạo tàn ảnh đều vây quanh yêu sát vô cùng kinh người, tựa như thật sự tồn tại.
Lâm Nhất cũng không hề hoảng, bước chân dịch chuyển, trong lúc lùi về phía sau thì thi triển ra thân pháp Trục Nhật Thần Quyết.
Càn khôn bách biến, huyền ảnh trùng điệp!
Không bao lâu, hai người đứng tại chỗ đánh nhau hơn trăm chiêu.
Đầu hổ của Ma Văn Hổ lộ ra chút mệt mỏi, tên đệ tử Kiếm Tông này thật sự quá khó đối phó.
Vốn tưởng rằng, sau khi thăng cấp Long Mạch rồi gặp lại đối phương, muốn bóp chết đối phương cũng chỉ là chuyện trong lòng bàn tay.
Thế nhưng sau khi vô số lá bài tẩy bị bại lộ, đối phương vẫn giữ dáng vẻ mây trôi gió nhẹ, thậm chí ngay cả kiếm cũng chưa từng rút ra.
“Hổ Tiếu Sơn Hà!”
Ma Văn Hổ gầm lên, thánh đao trong tay phát ra từng trận hắc quang, âm ba quỷ dị chứa đựng sức mạnh Long Nguyên gào thét mà đến.
Rắc!
Hai chữ Thiên và Địa của Lâm Nhất đồng thời xuất hiện vết nứt, sau đó nhanh chóng sụp đổ.
Thánh đao của Ma Văn Hổ cũng vào lúc này chém tới trước người, trong chớp mắt liên tiếp bổ ra mười tám đao.
Mỗi đao đều thế lớn lực nặng, kèm theo đại thế kinh người, tựa như muốn chém nát cả núi sông vạn dặm.
Đao pháp khủng bố, phối hợp với tu vi cảnh giới Long Mạch của Ma Văn Hổ, cùng với huyết mạch yêu thú Vương Giả vốn có của nó, thế công sắc bén đến mức khiến người ta vô cùng kinh hãi.
Keng!
Lâm Nhất điềm tĩnh không sợ hãi, vệt kiếm quang lướt qua, trước khi đao quang rơi xuống người đã kịp ngăn lại.
Táng Hoa cuối cùng cũng ra khỏi vỏ, hắn lấy nhanh đánh nhanh, bước chân không di chuyển, cứng rắn đỡ lấy mười tám đao của đối phương.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất