Ta và kiếm, chẳng phải từ trước đến nay vẫn luôn là một thể sao?
Lâm Nhất lẩm bẩm tự nhủ, trong đầu suy nghĩ như điện, mười chữ ấy liên tục thay đổi.
Cuối cùng, mười chữ này tựa như kinh văn, vang vọng không ngừng bên tai hắn. Tầm mắt Lâm Nhất trở nên mơ hồ, hắn nhìn quanh, không gian trên hồ Quan Tiên khắp nơi đều bị mười chữ này lấp đầy.
Hắn như bị ma nhập, điên cuồng tự nói, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của mình ngày càng tái nhợt.
Phụt!
Cuối cùng, Lâm Nhất phun ra ngụm máu, ngất xỉu trên mặt hồ Quan Tiên.
“Đứa trẻ này...”
Trên biển mây, Dao Quang cùng Mộc Huyền Không nhìn nhau, mỗi người đều khẽ thở dài.
Kiếm ý cấp năm nào dễ lĩnh hội!
Nói không khách khí, ngay cả cảnh giới Long Mạch cũng không có tư cách tham ngộ, thậm chí không ít cường giả cảnh giới Sinh Tử cũng chưa chắc nắm được kiếm ý cấp năm.
Nhưng sự chấp niệm của Lâm Nhất với kiếm ý cấp năm đạt đến mức độ mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
“Con đi xem thử đi.”
Dao Quang khẽ nói, sau đó hóa thành bóng ảnh, quay trở về núi thánh.
Ông ấy không còn nhiều thời gian, vốn dĩ không nên rời khỏi núi thánh.
Đợi đến khi Lâm Nhất lần nữa tỉnh dậy, đã là hai canh giờ sau, mở mắt ra phát hiện trước mặt nhiều thêm một bóng dáng thần thánh.
Là Mộc Huyền Không!
Ông ấy mặc trường sam viền vàng, tóc dài râu dài, dung mạo già nua, nhưng trong mắt tràn đầy sức sống, sắc mặt hồng hào, hoàn toàn không có vẻ già nua như Dao Quang.
Đối với Thánh Giả mà nói, trừ khi thọ nguyên sắp cạn, muốn giữ dung mạo trẻ trung là chuyện rất dễ dàng.
Chỉ là phần lớn thời gian, không có nhu cầu ấy thôi.
“Tỉnh rồi à?”
Mộc Huyền Không nói.
“Chưởng môn!”
Lâm Nhất nhìn thấy Mộc Huyền Không, trước tiên là kinh ngạc, rồi lập tức vui mừng khôn xiết.
Chưởng môn đã trở về!
Trước khi bế quan, Lâm Nhất vẫn luôn lo lắng cho chưởng môn, bất kể là thế gia Thần U, hay Huyền Thiên Tông đều không dễ đối phó.
Nhưng chưởng môn đã trở về, điều đó chứng tỏ mọi chuyện đã được giải quyết, chưởng môn cũng không gặp phải nguy hiểm gì.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lâm Nhất vui vẻ lên không ít.
Sự u uất vì mãi không thể phá được kiếm ý cấp năm, trong khoảnh khắc này dường như tan biến sạch sẽ.
“Thằng nhóc này, đúng là biết cách tự giải tỏa.”
Mộc Huyền Không thấy được cảm xúc của Lâm Nhất thay đổi, bị hắn lây sang, không kìm được mà bật cười.
“Chưởng môn trở về từ khi nào vậy?”
Lâm Nhất hỏi.
“Ba ngày trước đã về rồi, cùng với sư thúc, nhìn ngươi mượn cơ hội mà Ngự Thanh Phong để lại để tham ngộ kiếm ý. Sau đó đã nhìn suốt ba ngày, đợi đến khi ngươi hộc máu rồi hôn mê bất tỉnh, sư thúc mới quay về, để ta đến xem ngươi thế nào rồi.”
Mộc Huyền Không cười nói.
Lâm Nhất gãi đầu, sắc mặt lộ rõ vẻ lúng túng, thật là… Hơi mất mặt.
“Cái gọi là cơ duyên, thoáng qua trong chớp mắt, nếu không nắm bắt được thì đừng cưỡng cầu. Tạm thời đừng thử đột phá kiếm ý cấp năm nữa, với cảnh giới hiện tại của ngươi mà cưỡng ép đột phá, chẳng khác nào tự tìm đường chết. Kiếm ý tu luyện, rốt cuộc vẫn phải để mọi thứ thuận theo tự nhiên.”
Mộc Huyền Không nghiêm giọng nói, ông ấy đến đây chính là để nhắc nhở đối phương.
“Vâng vâng.”
Lâm Nhất chớp mắt, cười nói: “Không thử, không thử nữa.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất