Chỉ thỉnh thoảng khi hạ đến chỗ kỳ diệu, trên mặt ông ta mới tự nhiên hiện lên nụ cười, đó là nụ cười duy nhất phát ra từ nội tâm của sư tôn.
Quả nhiên, lần này sư tôn tiếp tục thua nửa quân.
Trong hư không như thể có bàn tay ngọc thon dài, cầm lấy quân đen hạ xuống từ xa, Thiên Huyền Tử đứng dậy mỉm cười nói: “Ta thua rồi.”
Nhưng không có ai trả lời ông ta, nụ cười qua đi, trên gương mặt Thiên Huyền Tử thoáng hiện nét cô đơn.
Ở phương hướng ông ta ngẩng đầu nhìn, dưới tầng mây dường như có nữ tử phong hoa tuyệt đại, khí cốt ngạo nghễ như trời cao, bóng dáng nàng ta từng chút chậm rãi tiêu tán.
Cảm giác cô đơn ấy rất nhanh đã biến mất, ông ta bước ra khỏi đình, cũng không nhìn Tần Thương, đi về phía Bách Hoa Cốc, còn Tần Thương thì vội vàng theo sát phía sau.
Khi đi đến chỗ sâu trong Bách Hoa Cốc, Thiên Huyền Tử lấy cánh hoa trên vai phải xuống, lập tức từ cánh hoa ấy tỏa ra hương thơm khó mà tưởng tượng nổi.
Đồng thời, có thánh huy vờn quanh, cánh hoa tựa như hóa thành mỹ thực tuyệt thế trong nhân gian.
Kèm theo mùi vị vô cùng mê người!
Ngay lúc cánh hoa sắp rơi xuống, Thiên Huyền Tử vươn tay từ xa ấn nhẹ xuống, khiến cánh hoa dừng lại, lơ lửng cố định ngay trước cụm hoa.
Cảnh tượng mà người ngoài khó lòng hiểu nổi này, Tần Thương đã sớm quen thuộc, sắc mặt không hề có chút thay đổi.
Vút!
Chẳng bao lâu, con mèo rừng lông trắng như ngọc từ trong bụi hoa nhảy vọt ra. Nó trông như vừa mới tỉnh giấc, đôi mắt còn ngái ngủ, nhưng ánh nhìn hoàn toàn bị cánh hoa hấp dẫn, lao thẳng về phía ấy.
Trên mặt Thiên Huyền Tử lộ ra nét cười, ông ta đưa tay khẽ kéo về, khiến con mèo vồ hụt.
Vút vút vút!
Cánh hoa giống như mồi câu, lôi kéo con mèo rừng trắng nhảy từng bước đến gần. Cuối cùng, Thiên Huyền Tử mở rộng đôi tay, để con mèo rừng trắng nhảy thẳng vào lòng mình.
Ông ta kẹp lấy cánh hoa, trêu chọc vài cái, rồi buông ra.
Con mèo kêu meo, hai móng vuốt ôm chặt lấy cánh hoa vàng, từ từ gặm nhấm, còn Thiên Huyền Tử thì liên tục vuốt ve trên đỉnh đầu nó.
Con mèo trắng thoải mái nheo mắt, tỏ vẻ vô cùng dễ chịu.
Nhìn thì đáng yêu lười nhác, nhưng Tần Thương biết rất rõ, đây là con mèo rừng có huyết mạch Bạch Long, tên là Cửu Lê, trong thời thượng cổ chính là hung thú chân chính.
“Tần Thương, sau này ta để con làm gia chủ thế gia Thần U có được không?”
Thiên Huyền Tử không ngẩng đầu, bỗng nhiên cất lời.
Tần Thương lập tức ngẩn ra, hồi lâu sau mới nói: “Chuyện này... Con chưa từng nghĩ tới.”
“Không muốn sao?”
Thiên Huyền Tử ngẩng đầu mỉm cười nói.
“Nếu sư phụ cần, thì con có thể.” Tần Thương điều chỉnh tâm tình, bình tĩnh nói.
Thiên Huyền Tử cười, rồi buông tay, để con mèo rừng thoát khỏi lòng mình.
Mèo Cửu Lê lao thẳng vào bụi hoa, chốc lát đã mất tăm mất tích, như thể chưa từng tồn tại.
“Con nhóc này, thật sự chẳng coi ta ra gì.” Thiên Huyền Tử hơi nheo mắt, mỉm cười đầy cưng chiều.
“Để con đi bắt nó về.”
Tần Thương vừa nói, vừa chuẩn bị lôi con mèo ra.
“Vẫn là thôi thì hơn, nói lý do của con đi.” Thiên Huyền Tử lười biếng nói, nghe ra được Tần Thương không muốn tiếp quản thế gia Thần U lắm.
“Đệ tử chỉ muốn theo bên cạnh sư phụ, hóa giải ưu phiền cho sư phụ.”
Tần Thương thành thật nói ra.
Ngôi vị gia chủ thế gia Thần U, nhìn thì rực rỡ chói mắt, vinh quang vô cùng, nhưng hắn ta thật sự chẳng hề để tâm.
Hừ hừ.
Thiên Huyền Tử khẽ cười, nói: “Con lui xuống trước đi, có người đến rồi.”
Cuối cùng, ông ta nói thêm một câu.
“Tần Hiêu chết rồi.”
Ong!
Sắc mặt Tần Thương chấn động, lập tức vô cùng kinh hãi.
Gia chủ chết rồi?
Sao có thể thế được, Tần Hiêu đã thành Thánh từ tám trăm năm trước, ông ta chính là gia chủ thế gia Thần U cơ mà.
Không cho hắn ta kịp hỏi thêm, sư tôn đã mở lời, Tần Thương chỉ có thể kìm nén nghi hoặc mà lui xuống.
Khi hắn ta rời khỏi Bách Hoa Cốc, vừa khéo trông thấy hai vị Thanh Hỏa và Tử Lôi Thánh Quân, trên mặt cả hai đều lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía hắn ta cũng chẳng mấy thiện ý.
“Thiên Huyền Tử nuôi được con chó ngoan đấy!”
Tử Lôi Thánh Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Thương, lạnh lùng nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất