Chẳng mấy chốc, đoàn người Tần Hiêu đã xuất hiện trên bầu trời phía trên thế gia Thần U, cùng Mộc Huyền Không đứng cách nhau ngàn mét. 

 

“Mộc Huyền Không, ngươi có ý gì? Đường đường là Thánh Giả, mà đi ức hiếp đệ tử bình thường của thế gia Thần U ta? Ngươi muốn làm gì? Chuyện này hôm nay nếu ngươi không cho ta lời giải thích, thì giữa ta và ngươi chưa xong đâu!” 

 

Sắc mặt Tần Hiêu âm trầm, lạnh lùng nói. 

 

Đối phương hoàn toàn không cho chút mặt mũi nào, ra tay như vậy chính là đang đánh vào mặt mũi của thế gia Thần U, trong bóng tối không biết có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo. 

 

Nếu chuyện này không thể xử lý ổn thỏa, thì uy danh của thế gia Thần U sẽ tan thành mây khói. 

 

Ầm! 

 

Mộc Huyền Không từ trong “mặt trời” bước ra, toàn thân tắm trong kim quang, trước người lơ lửng thanh trường kiếm màu đỏ, ông ấy nhìn Tần Hiêu chỉ nói hai chữ. 

 

“Người đâu?” 

 

Sắc mặt Tần Hiêu khẽ thay đổi, khí thế lập tức thấp đi, thản nhiên nói: “Ta không biết ngươi đang nói gì?” 

 

“Ngươi không biết ư?” 

 

Trong mắt Mộc Huyền Không lập tức lóe lên tia giận dữ, ông ấy lười phí lời, tay phải bỗng nhiên vung mạnh. 

 

Ầm! 

 

Xung quanh ông ấy tựa như bùng nổ ra hỏa quang cuồn cuộn của mặt trời, lập tức theo ống tay áo tung bay mà tản ra, từng luồng kiếm ý mặt trời ẩn chứa thánh uy gào thét lao tới. 

 

Quá nhanh! 

 

Nóng bỏng như mặt trời, nhanh chóng như ánh sáng, chỉ trong khoảnh khắc, những tòa điện các lơ lửng còn sót của thế gia Thần U đều bị hủy diệt sạch sẽ. 

 

Bên dưới thế gia Thần U, từng tầng linh trận dâng lên, rồi chồng chéo lẫn nhau. 

 

Thế nhưng vẫn không ngăn nổi, âm thanh thánh văn vỡ nát vang vọng khắp trời đất, gần nửa phủ đệ của thế gia Thần U lập tức biến thành phế tích. 

 

Đệ tử Tần gia trong phủ đệ đều sợ đến ngây dại. 

 

Thực lực khủng bố như thế, hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, cho dù là Thánh nhân cũng không nên đáng sợ đến mức này. 

 

Chỉ một cái vung tay, những trận pháp kiêu ngạo nhất mà thế gia Thần U lấy làm tự hào, chẳng khác gì giấy vụn, hoàn toàn không có tác dụng gì. 

 

“Mộc Huyền Không!” 

 

Tần Hiêu giận dữ, sắc mặt đen kịt, tức giận nói: “Kiếm Tông các ngươi muốn khai chiến với thế gia Thần U ta sao?” 

 

“Không được sao?” 

 

Mộc Huyền Không nhướn mày, lạnh lùng nói. 

 

Tần Hiêu lập tức nghẹn lời, cảm giác cổ họng như bị cái gì chặn lại, hoàn toàn không thốt nên lời. 

 

Quá mức cường thế! 

 

Sao Mộc Huyền Không có thể bá đạo đến như vậy? 

 

“Bổn giáo hỏi lại ngươi một câu, người đâu?” 

 

Mộc Huyền Không nhìn chằm chằm Tần Hiêu, không chút khách khí nói, kiếm uy trên người ông ấy điên cuồng bùng nổ, thanh trường kiếm màu đỏ lơ lửng trước người không ngừng rung động. 

 

Mái tóc dài tung bay, sát ý kinh khủng quấn quanh giữa hàng mày, ánh mắt kia khiến người ta không dám đối diện. 

 

Tần Hiêu nghiến răng châm chọc nói: “Mộc Huyền Không, ngươi đừng ép người quá đáng, lúc lão phu thành Thánh thì ngươi vẫn chỉ là đứa trẻ thôi!” 

 

Mộc Huyền Không thản nhiên nói: “Bổn tọa chính là chưởng môn Kiếm Tông, ai cho phép ngươi gọi trực tiếp tên bổn tọa?” 

 

Phụt! 

 

Vừa dứt lời, luồng kiếm uy gào thét quét ra, Tần Hiêu lập tức bị đánh lui mấy bước, ông ấy vung tay, đám người sau lưng phun máu bay ngược ra ngoài. 

 

“Bổn tọa hỏi ngươi lần cuối, người đâu?” Mộc Huyền Không đứng giữa hư không, bước lên, trường kiếm đỏ lơ lửng trước người rung động càng lúc càng dữ dội. 

 

Thanh kiếm đỏ ấy như con chân long đang muốn phá vỡ xiềng xích, cơn phẫn nộ ngút trời điên cuồng tích tụ. 

 

Ong ong ong! 

 

Giữa trời đất, tiếng kiếm ngân vang lên như thánh âm, ngân nga không dứt. 

 

Tần Hiêu chịu thiệt, sắc mặt tối sầm, nghiến răng châm chọc nói: “Mộc Huyền Không, ngươi cũng thật bản lĩnh đấy! Ta sẽ nói cho ngươi biết người kia đi đâu rồi, đã đến Đế quốc Thần Long, không phải ngươi là chưởng môn Kiếm Tông sao? Không phải ngươi giỏi ra vẻ lắm sao, có gan thì đến Đế quốc Thần Long mà giết người đi!” 

 

Sắc mặt Mộc Huyền Không hoàn toàn u ám, lạnh lùng nói: “Ngươi đúng là to gan, cho rằng người không ở đây thì bổn tọa sẽ buông tay ư? Người đã không có, vậy thì ngươi dùng mạng ngươi mà thay thế đi!” 

 

Soạt! 

 

Vừa dứt lời, ông ấy vươn tay nắm lấy chuôi kiếm, khoảnh khắc ấy phía sau lưng bùng nổ ra mặt trời cuồn cuộn ngút trời. 

 

Ầm ầm! 

 

Quang huy mặt trời quá mức chói mắt, che khuất cả ánh sáng mặt trời vốn có trên vòm trời, như thể thái dương hủy thế giáng lâm, hơi thở nóng rực khiến trời đất trong nháy mắt biến thành cảnh tượng tận thế, đất trời như cháy khô thành tro tàn. 

 

Ba trăm năm, kiếm chưa từng ra khỏi vỏ. 

eyJpdiI6Ims3a3NkUFZiTTdsbHJkUzZ2OWtWZ0E9PSIsInZhbHVlIjoiXC92SEdkTXh5RkxKMUJyRXVsTnJwT1pJekMydVwvZVpxNWVWYjRFZ1NwVXh4dUlWMjRld1dxejR2ZjNYbklacVNoIiwibWFjIjoiNzQ1M2ZmODVhNjI5M2NlZDVlMTM4ZDFmOTc3ZmM4YzMyNThmNmFlYmVmMDk4ZTMyMjZjMzI1Y2RjM2YwN2UwOSJ9
eyJpdiI6ImlsWHdTcXlsVjhadTNOUHV3SWdoamc9PSIsInZhbHVlIjoiVll1bEJpU0hHWXBpRTA0NTVYMENabnJmOEs5dFwvRHFJeDc0RFJOVHQ3MzlaaStmV3M1RExsSDcxOHd3MWVydmlJMWRqbk1JOUxMdkwrQWh4YWZYOXFSR3VQcm9lTmhBOVRaMnNsT0N4T1V6ZjRcL3pNb2ErVFVSK1hjNXZUZU84NXRGM1hLOXBkaWlQajBicG45bkZXUzJKbGNQRXJWUnE5cEp1ZDJuMkVmOHYwU2hLNU01cUR6M2l5K1p5NWZzZHgiLCJtYWMiOiIwZDBjYWZjOThhYThiZDljOTQ5ZmZkZWJiYmNiMTJjYjI4OWZlZDM1OTZkNzZmZjZhMmI1ZjA5NDlhYzQ5NDc1In0=

Hôm nay xuống núi, Mộc Huyền Không muốn rút kiếm… chém Thánh

Ads
';
Advertisement
x