Chuyện xảy ra trong chớp mắt khiến mọi người trong Thiên Tinh Các chấn động.
An Lưu Yên khẽ đưa tay che môi, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh dị, khắp nơi đều là người của Thiên Tinh Các.
Bên cạnh năm đại Tinh Sứ đều có Thiên Thần Đan tôn giả chín sao trợ giúp, nếu Lâm Nhất ra tay thì hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Sát ý từ bốn phương tám hướng lập tức bao phủ lên người Lâm Nhất, ít nhất có bốn ánh mắt của Thần Đan tôn giả chín sao lạnh lùng nhìn hắn.
Thiên Cưu giơ tay ra hiệu cho những khách khanh chín sao kia không được manh động.
Bịch!
Lâm Nhất tiện tay hất mạnh, ném Kim Ngao văng thẳng ra ngoài, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng.
“Ngươi muốn làm gì? Tạo phản à?”
Đệ Nhị Tinh Sứ đứng bên cạnh Thiên Cưu, trong mắt hiện ra tia lạnh lẽo, lạnh lùng quát.
“Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc tu sĩ phải chế ngự Ma cương Long Huyết như thế nào?”
Lâm Nhất thản nhiên nói.
Bốn đại Tinh Sứ bên cạnh Thiên Cưu lập tức lộ vẻ giận dữ, tên này thật sự là hết chuyện này đến chuyện khác.
Thiên Cưu vẫn giữ vẻ thản nhiên, chỉ là trong mắt thoáng qua tia chế nhạo, tỏ rõ sự coi thường Lâm Nhất, khẽ cười khẩy nói: “Ta còn tưởng ngươi là người thông minh, không ngờ cũng là tên ngu xuẩn, trong lòng ngươi đã có phán đoán, vậy còn hỏi ta làm gì?”
Lâm Nhất rốt cuộc vẫn giữ chút lương thiện, nếu có thể không trở mặt thì dĩ nhiên là tốt nhất, dĩ hòa vi quý.
Chỉ là Thiên Cưu coi sự lương thiện ấy thành ngu xuẩn… Mà người này cũng chẳng phải sai hoàn toàn.
Lâm Nhất khẽ cười giễu, vốn là người trong ma đạo, chỉ có An Lưu Yên mới là ngoại lệ.
“Khoác thánh giáp cho hắn!”
Thiên Cưu lạnh lùng ra lệnh.
Kim Ngạo cố gắng chống đỡ đứng dậy, lấy từ trong túi trữ vật ra từng món từng món các bộ phận của thánh giáp Viêm Long.
Sắc mặt đám người Lôi Đình khẽ thay đổi, đến giờ phút này, dù là kẻ ngốc cũng nhận ra bộ thánh giáp kia có vấn đề.
“Thiên Cưu, ngươi muốn làm gì?”
An Lưu Yên và Tiêu Vân lạnh lùng bước tới.
Thiên Cưu hơi nhấc mí mắt, giọng nhạt nhẽo: “Câu này ngươi nên hỏi chính mình đi? Ta là Đệ Nhất Tinh Sứ, ta muốn làm gì thì không cần phải giải thích với Thập Tam Tinh Sứ cỏn con như ngươi! Thấy ta quá đáng à? Ha ha, ở đây có ai là người hiền lành đâu, ai mà trong lòng chẳng có tính toán riêng. Ta không quan tâm, chỉ cần các ngươi chơi thắng ta là được, còn chơi không thắng thì ngoan ngoãn ngậm miệng cho ta!”
Khí thế gã rất mạnh, ánh mắt sắc bén quét nhìn bốn phía, không ai dám đối diện ánh mắt ấy.
An Lưu Yên dưới áp lực này bị chấn áp đến mức có chút không nói nên lời.
“Sao? Ngươi thấy hắn rất ấm ức à?”
Ánh mắt Thiên Cưu lạnh lùng nói: “Nếu hắn không có ý đồ với Thần Long Cốt, thì cần gì phải cùng ta tiến vào Tàn Long Cốc? Nơi này khắp chốn đều đầy sát cơ, không đi cùng ta, ngươi nghĩ ai cũng có thể bình yên tiến sâu vào đây sao? Muốn chơi thì phải chịu chơi được, chơi không nổi thì cút.”
Đây chính là tu sĩ ma đạo sao?
Ngay từ đầu, đã dùng ý nghĩ độc ác nhất để phỏng đoán lập trường của đối phương.
Lâm Nhất không nói gì, nhận thánh giáp Viêm Long từ tay Kim Ngao, sau đó mặc lên người.
Trên mặt Thiên Cưu lộ ra vẻ hài lòng, giễu cợt nói: “Ngươi cũng không hẳn là ngu, cuối cùng vẫn biết rõ thực lực của mình.”
An Lưu Yên còn định nói gì đó, nhưng bị Tiêu Vân ngăn cản.
Tiêu Vân đứng bên cạnh nhìn rất rõ, trong lòng Thiên Cưu toàn là ý khinh bỉ, người này đúng là tầm nhìn hạn hẹp.
Tự cho rằng mình có thể nắm được toàn cục, nhìn thấu lòng người.
Nhưng không biết rằng vừa rồi đã hoàn toàn cắt đứt cơ hội hòa giải với Lâm Nhất, còn tự mãn ra mặt.
Ít nhất với thực lực Lâm Nhất vừa thể hiện, nếu hắn thật sự muốn rời đi, ở đây không ai có thể ngăn được.
Ngu mà không tự biết, chính là nói loại người như thế này.
Chỉ ngu thôi thì cũng được, nhưng loại người này vừa ngu vừa xấu, rõ ràng là tự mình bày cục lấy tu sĩ luyện thể làm mồi nhử.
Thế mà còn bày ra đống đạo lý, cho rằng mình xấu thì thiên hạ này ai cũng xấu như gã.
“E rằng lai lịch người này không đơn giản, kiếm ý trên người hắn hơi mạnh.”
Nhìn đám người Lâm Nhất bước vào làn sương xám, Đệ Nhị Tinh Sứ đứng bên cạnh Thiên Cưu khẽ nói.
“Thì sao? Chẳng phải cũng ngoan ngoãn bước vào sương xám đó sao, dám đấu với Thiên Cưu đại ca thì chỉ có tìm chết.”
Đệ Tam Tinh Sứ khinh miệt nói.
Thiên Cưu thản nhiên nói: “Đến rồi!”
Khi đám người Lâm Nhất bước vào làn sương xám, chẳng bao lâu sau, trong sương đã hiện ra từng đôi mắt màu máu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất