Bước chân hắn để lại những đường sáng vàng sắc lạnh, mỗi lần dừng lại là một con yêu thú tám sao bị chém thành bốn khúc, máu me be bét.
Chỉ trong chớp mắt, hơn hai chục con yêu thú tám sao Thần Đan đã chết sạch, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
Vút!
Lại một lần biến ảo, đường sáng dừng ngay bên cạnh Tiêu Vân, khiến gã tái mặt.
Lâm Nhất không nói gì, chỉ vươn tay cầm lấy ô Thương Long Nhật Nguyệt vào tay rồi rót long văn tím vàng vào. Đôi cánh vỗ mạnh, rồi hắn dùng ô Thương Long Nhật Nguyệt như thương kiếm đâm ra một đường.
Rắc!
Chiếc ô nặng vạn đỉnh lao đi với tốc độ chưa từng có, trực tiếp nghiền nát yêu thú chín sao.
Hai con còn lại sợ hãi quay đầu bỏ chạy, không dám ở lại.
Vù!
Ý niệm vừa động, Lâm Nhất thu cánh Kim Ô, nhìn chiếc ô trong tay đầy suy tư.
Quần áo sau lưng hắn rách toạc do bị đôi cánh cắt nát, nhưng linh văn lóe sáng, đường rách tự động khép lại. Ở cảnh giới này, quần áo của hắn trông như bình thường, nhưng thực ra đều là đạo khí, không bị phá hủy hoàn toàn thì sẽ tự hồi phục.
Trước kia không thể mở được chiếc ô, giờ với sức mạnh hiện tại, có lẽ hắn có thể thử lại.
Lâm Nhất ngắm chiếc ô, trong lòng nghĩ thầm.
Mặt ô này vô cùng kỳ dị, dường như khắc cả nhật nguyệt, sơn hà vạn dặm, chân long tuyệt thế và tinh không vũ trụ bên trong. Như thể đây không phải mở một cái ô, mà là mở ra cả một thế giới chứa không gian bao la bên trong.
Khi Lâm Nhất quay lại, Tiêu Vân vẫn chưa hết kinh ngạc, nhìn hắn như nhìn quái vật.
Một lúc lâu sau, gã mới nuốt nước bọt, hỏi: "Lâm huynh, thứ huynh luyện hóa rốt cuộc là bảo vật gì vậy?”
"Kim Ô Thần Thiết".
Lâm Nhất không giấu diếm, trả lời thẳng.
Tiêu Vân và An Lưu Yên đều ngẩn người, rồi như bừng tỉnh, vẻ mặt như vừa được khai sáng.
"Nhưng sao huynh lại có được Kim Ô Thần Thiết?”
Tiêu Vân hỏi đúng chỗ mấu chốt.
An Lưu Yên cũng nhận ra, ánh mắt đầy kinh ngạc — ngay cả người đứng đầu cảnh giới Thần Đan của Thất Đại Ma Tông cũng chưa chắc có được vật chí bảo này.
Vật chí bảo này, đến cả thánh nhân cũng chưa chắc nỡ ban cho hậu nhân, quý giá không kém gì Thần Long Cốt.
"Bởi vì ta là Lâm Nhất của Kiếm Tông, đệ tử Thiên Tự chân truyền của Thần Tiêu Phong!”
Lâm Nhất cười, không giải thích thêm.
Tiêu Vân gãi đầu, mơ hồ — đây là phần thưởng mà Mộc Huyền Không bất chấp áp lực lớn, ban tặng riêng cho Lâm Nhất, nguyên do thì người ngoài cuộc không ai biết được.
Không dây dưa chuyện đó nữa, Lâm Nhất bước lên vài bước, lấy ngọc phù Thiên Tâm trả lại cho An Lưu Yên.
An Lưu Yên đeo lại ngọc phù, vừa định mở miệng thì một luồng sáng từ xa bay tới, nhập vào nhẫn trữ vật của nàng ta.
Nàng ta lấy ra một miếng ngọc giản tỏa ánh sáng lấp lánh, đưa lên giữa trán để tiếp nhận thông tin.
Khi An Lưu Yên mở mắt lại, vẻ mặt đã trở nên có chút kỳ dị.
"Sao vậy?”
Lâm Nhất hỏi.
An Lưu Yên đáp:
"Đệ nhất Tinh Sứ nói Thất Đại Ma Tông đã tìm ra cách đối phó với ma cương Long Huyết, chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian rồi sẽ tiến công Tàn Long Cốc lần nữa, yêu cầu tất cả Tinh Sứ lập tức tập hợp”.
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Nhất và Tiêu Vân đều lóe lên vẻ khác thường.
Đã có cách đi sâu vào Tàn Long Cốc rồi sao?
Tàn Long Cốc là khu vực nguy hiểm nhất của Tàn Long Tinh Giới, nhưng cũng là nơi có nhiều báu vật nhất.
Hơn nữa, có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng đây chính là nơi có Thần Long Cốt!
Mục đích Lâm Nhất đến Tàn Long Tinh Giới chính là để tìm kiếm một khúc Thần Long Cốt phù hợp với bản thân, nên đương nhiên Tàn Long Cốc là nơi hắn bắt buộc phải đến.
Nhưng Thất Đại Ma Tông thực sự đã tìm ra biện pháp đối phó với ma cương Long Huyết rồi sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất