An Lưu Yên mơ hồ, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khó hiểu.
“Không có gì đâu, giờ thì hiểu lầm đã được hóa giải rồi.”
Lâm Nhất mỉm cười, trấn an nàng ta: “Đi thôi, ra ngoài trước đã.”
Ba người theo khe nứt không gian trong động Thủy Liêm quay về đường cũ, lần nữa xuất hiện trong đại điện, khi nhìn lên bức bích họa trên vách tường, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Khó mà tưởng tượng nổi, chỉ cần đánh trúng vỏ đao của người áo trắng là có thể tiến vào không gian khác.
Tiêu Vân với An Lưu Yên dường như đều biết chút gì đó về người áo trắng kia, chỉ có Lâm Nhất là mù tịt chẳng hiểu gì.
“Tiêu Vân, ta bỗng nhớ ra, đám người của điện U Minh cũng từng tiến vào không gian này đúng không?”
Lâm Nhất mở miệng hỏi.
“Đúng, nhưng đừng lo, đám đó gan to thật, vẫn cứ thèm khát mấy món bảo vật bên ngoài. Dù đến tối rồi, chúng cũng hiếm khi vào đây tránh nạn, huống hồ cung điện này rộng mênh mông, dù có đến, cũng khó mà đụng mặt chúng ta!”
Tiêu Vân nói chắc như đinh đóng cột, ánh mắt vẫn dán chặt vào bức họa người áo trắng, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.
Đám người kia gan to thật, đến cả quả thánh trên cây Luyện Yêu cũng dám động vào.
Nhưng nếu chỉ dựa vào điều đó mà khẳng định chắc chắn bọn chúng sẽ không tới, thì dường như hơi quá tự tin rồi.
Xào xạc!
Ngay lúc này, kiếm ý của Lâm Nhất đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, sắc mặt Tiêu Vân với An Lưu Yên cũng lập tức thay đổi.
Ào!
Ba người gần như đồng thời xoay người, thấy trong đại điện rộng lớn trống trải, đám người từ góc chết tối đen bước ra.
Dẫn đầu chính là Tà Phong, một trong bảy đệ tử chân truyền Thần Đan của điện U Minh, bên cạnh là lão Khô Ưng, cường giả chín sao trên bảng Thần Đan, phía sau còn có sáu người nữa đều là Thần Đan tôn giả tám sao.
Cả đám người tinh thần phấn chấn, xem ra thu hoạch không tệ chút nào.
“Tiểu tử, lại gặp ngươi rồi!”
Lão Khô Ưng nhe răng cười với Tiêu Vân, trong mắt lộ ra sát ý lạnh lẽo.
“Trò mèo vờn chuột mấy ngày nay cũng đã chán, giờ đến lúc xử lý ngươi rồi, chắc ngươi cũng vơ vét không ít thánh dược chứ hả?” Lão Khô Ưng cười nham hiểm.
Mấy ngày?
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, xem ra thời gian nơi này với thế giới bên ngoài tuân theo quy tắc khác biệt.
Trong mắt Tiêu Vân lộ ra vẻ kiêng dè, hiển nhiên gã từng chịu không ít thiệt thòi dưới tay lão Khô Ưng này.
“Nghe danh không bằng gặp mặt, An Tinh Sứ còn xinh đẹp hơn cả lời đồn, chả trách sư đệ ta cứ mãi nhớ nhung cô, còn dặn ta không được động đến cô đấy!” Tà Phong mặc chiến giáp, sau lưng là Ngân Cốt Huyết Dực bằng xương bạc dựng đứng, hoàn toàn không che giấu ánh mắt ngang ngược khi nhìn chằm chằm An Lưu Yên.
Hắn ta còn liếm môi trắng trợn, đầy vẻ tà khí khiến người ta rợn cả sống lưng.
“Công tử Tà Phong nói đùa rồi.”
An Lưu Yên đè nén sự khó chịu trong lòng, miễn cưỡng nói.
“Ha ha.”
Tà Phong cười khẽ, đưa mắt nhìn bức bích họa trên vách tường, nói: “Bức tranh này có gì kỳ lạ sao? An Tinh Sứ chẳng lẽ có phát hiện gì, chia sẻ với ta chút đi!”
“Không có.”
An Lưu Yên bình thản nói.
“Trả lời nhanh như vậy, e là trong lòng có điều giấu diếm! Tốt lắm, bổn công tử sẽ đổi cách hỏi, đổi sang kiểu mà cô thích hơn!”
Tà Phong lạnh lùng cười, Ngân Cốt Huyết Dục sau lưng vỗ mạnh, thân ảnh hắn ta chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt An Lưu Yên.
Hai người giao thủ trong chớp mắt, sau ba chiêu.
Phụt!
An Lưu Yên bị Tà Phong đánh bay bằng một chưởng, trong mắt hắn ta lóe lên tia dị sắc, cùng lúc ép lui đối phương, hắn ta bất ngờ nhào tới, vung tay chộp thẳng về phía nàng ta!
Hắn ta định xé toạc y phục trước ngực của An Lưu Yên!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất