Nước hồ lạnh buốt, lạnh đến mức máu trong người như bị đông cứng lại, chẳng mấy chốc tay chân đã trở nên khó cử động.
Cuối cùng, ngay cả Tinh Nguyên cũng bị đóng băng!
Biển Tinh Nguyên màu vàng kim dài hai vạn trượng ở chỗ Tử Phủ phủ đầy băng giá, như bị kết thành băng, trông ảm đạm như mùa đông đột ngột ập đến.
Môi Lâm Nhất trắng bệch, hắn liền dứt khoát không động đậy nữa, để mặc thân thể như hòn đá nặng nề chìm thẳng xuống.
Hắn muốn tiết kiệm thể lực, tránh lúc xuống đến đáy hồ lại không thể cử động, như vậy không chỉ công sức đổ sông đổ biển mà còn mất cả mạng.
"Xem ra thần cốt Bạch Long này quả thật không hợp với ta".
Lâm Nhất thầm nghĩ, chậm rãi tiến về phía bóng rồng trắng, vẻ mặt bình tĩnh không hề vội vàng.
Nửa khắc sau, hắn thuận lợi đến trước thần cốt Bạch Long.
Quá trình này thuận lợi hơn hắn tưởng rất nhiều.
Nước hồ tuy lạnh thấu xương, nhưng ngoài ra không còn nguy hiểm nào khác, dường như chỉ cần vượt qua ông già kia là xong.
Nơi này trước kia hẳn là một chỗ để đệ tử tiếp nhận khảo nghiệm.
Còn ông già là người thủ quan, bản thể đã chết từ lâu, lại không thể vận dụng thánh khí, cho nên hắn mới may mắn nhặt được món hời này.
Dù vậy, món hời này cũng không dễ lấy.
Chiêu cuối cùng của ông già, nếu không nhờ Thương Long Thánh Thiên Quyết đã luyện hóa Long Huyết Huyền Tinh thì với thân thể trước kia của hắn, tuyệt đối không thể chịu nổi.
"Còn một cánh cửa nữa?”
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, phía sau thần cốt Bạch Long còn có một cánh cửa đá trắng.
Cửa đá đóng chặt, trên đó khắc thần văn phong ấn, sức mạnh bị phong ấn bên trong chỉ cần nhìn đã khiến người ta rợn tóc gáy.
Lâm Nhất thu lại ánh mắt, không dại gì mà đâm đầu vào chỗ chết.
Vút!
Không lâu sau, hắn cầm thần cốt Bạch Long trồi lên khỏi mặt nước, toàn thân phủ đầy băng giá, ngay cả lông mày cũng trắng xóa.
Hàn khí lạnh lẽo thấm sâu vào ngũ tạng lục phủ, kết thành băng, biển Tinh Nguyên ở Tử Phủ vẫn còn đóng băng, phủ đầy một lớp băng vàng óng ánh.
Chuyến này xuống dưới, hắn suýt nữa bị đông thành khối băng.
Vút!
Thân ảnh Lâm Nhất vụt qua, sau khi chạm đất liền nhanh chóng bước đến trước mặt An Lưu Yên và Tiêu Vân.
"Thần cốt Bạch Long!”
Hắn cầm thần cốt Bạch Long đưa cho An Lưu Yên.
An Lưu Yên nhìn hắn một cái, hơi xót xa, bĩu môi không nhận, quay đầu nói: "Ngươi tự lấy được thì nó là của ngươi, ta không cần!”
Lâm Nhất mỉm cười, thầm nghĩ không ngờ nàng ta cũng có chút kiêu kỳ, nói: "Vậy để ta giữ hộ cho, tạm thời để ở chỗ ta".
"Lâm huynh đệ, lợi hại thật! Hàn khí của hồ nước đó quá mức kinh người, bình thường khó ai có thể lấy được thần cốt Bạch Long".
Tiêu Vân cầm Chân Long Bảo Tán, nháy mắt cười với Lâm Nhất.
"Cười gì mà cười! Mau trả thánh khí Tinh Diệu cho Lâm Nhất, không phải đồ của ngươi!", An Lưu Yên trừng mắt mắng Tiêu Vân.
Tiêu Vân cười gượng, có chút ngượng ngùng.
Thánh khí Tinh Diệu này đúng là bảo vật hiếm có, nếu An Lưu Yên và Lâm Nhất không nói, gã có khi đã giả vờ như của mình rồi!
Nhưng An Lưu Yên đã nói, lại còn trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, thì gã đành chịu.
"Thánh khí Tinh Diệu?”
Lâm Nhất nhìn cây Chân Long Bảo Tán, hơi kinh ngạc.
Thấy Lâm Nhất dường như chưa biết về thánh khí Tinh Diệu, Tiêu Vân bèn giải thích một lượt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất