Chỉ còn một mình Lam Tư Vũ đang điên cuồng bỏ chạy, gã rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng những tiếng kêu thảm thiết trước lúc chết của đám người kia khiến gã không dám quay đầu.
Xoạt!
Phía trước hiện lên ánh sáng, trong lòng Lam Tư Vũ bừng lên hy vọng, ánh sáng... Có ánh sáng, gã được cứu rồi.
Nhưng đúng lúc đó, bóng người xuất hiện trước mặt gã, là nữ tử, thân hình uyển chuyển quyến rũ, vóc dáng nóng bỏng, dung mạo kiều diễm, ngũ quan thanh tú như hoa phù dung.
“An… An Tinh Sứ, sao cô ở đây?”
Lam Tư Vũ lập tức dừng bước, ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng ngay sau đó làm ra vẻ lo lắng, vội nói: “An Tinh Sứ, cô mau đi với ta, phía sau có ma thi Long Huyết, cô chỉ có thể sống nếu đi cùng ta!”
An Lưu Yên khinh thường, cười nhạt nói: “Lam công tử đúng là người tốt, vừa rồi còn bảo sư huynh Tà Phong không được động đến ta, nô gia nghe thấy rõ ràng lắm.”
“Cô!”
Sắc mặt Lam Tư Vũ thay đổi, chợt tỉnh ngộ, lập tức quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Lâm Nhất đang chậm rãi bước đến, gỡ chiếc mặt nạ Ngân Nguyệt trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt mà gã vô cùng quen thuộc.
“Lâm Thiên!”
Lam Tư Vũ nghiến răng nghiến lợi mắng: “Thì ra thật sự là đôi nam nữ chó má các ngươi!”
Lâm Nhất nói: “Ngươi thuộc dòng chính của Lam gia à?”
Trong ánh mắt tuyệt vọng của Lam Tư Vũ, lóe lên tia hy vọng, gã vội vàng nói: “Đúng vậy, ta thuộc dòng chính của Lam gia, thế gia Thánh Cổ Đông Hoang, nền tảng của thế gia Thánh Cổ, chắc ngươi cũng từng nghe qua chứ? Ngươi tha cho ta, ta sẽ cho ngươi những lợi ích mà ngươi không thể tưởng tượng nổi!”
“Lợi ích sao?”
Lâm Nhất lẩm bẩm.
Nếu đúng là dòng chính của thế gia Thánh Cổ, thì quyết định giết sạch của mình hoàn toàn không sai.
Bằng không, chỉ cần để sót một kẻ tiết lộ tin tức, hậu họa cũng sẽ vô cùng rắc rối.
“Đúng vậy, bảo vật gì ngươi nói ra, ta đều có thể nghĩ cách chuẩn bị cho ngươi!”
Lam Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, danh tiếng của thế gia Thánh Cổ quả nhiên vẫn rất hữu dụng, trước đây chỉ dựa vào thân phận đó mà nhiều đại nhân vật ma đạo cũng không dám động đến gã. Tên trước mặt này dù có ác đến đâu, thì cuối cùng cũng sẽ phải kiêng dè đôi chút.
Phụt!
Ngay lúc Lam Tư Vũ buông lỏng cảnh giác, Táng Hoa đâm ra nhanh như chớp, kiếm chém vỡ mặt dây chuyền trước ngực gã.
“Ngươi!!”
Lam Tư Vũ trừng mắt giận dữ, còn chưa kịp mở miệng, Táng Hoa đã lần nữa đâm ra, giữa mi tâm gã lập tức xuất hiện lỗ máu.
Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, lục soát từng vòng tay trữ vật lẫn nhẫn trữ vật trên người đám người này.
Không thể không nói, tài sản trên người bọn chúng đúng là rất kinh người.
Hàng triệu viên đan Tinh Thần, hơn chục bình đan dược cấp Thánh... Cùng vô số thánh dược lẫn quả thánh thu thập được ở Tàn Long Tinh Giới, Lâm Nhất không khách sáo mà gom sạch tất cả.
Phù!
Trong động có ánh lửa bùng lên, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, thì thấy An Lưu Yên đang thiêu rụi toàn bộ thi thể của đám người kia thành tro bụi.
Nàng ta dùng loại hỏa mang thuộc tính băng, trước tiên đóng băng thi thể, rồi chỉ cần khẽ chạm, tất cả đều vỡ vụn thành tro tàn.
Vù vù!
Trong bóng tối, bỗng vang lên những tiếng thở kỳ dị, âm khí trong động đột ngột trở nên lạnh lẽo.
An Lưu Yên đáp xuống bên cạnh Lâm Nhất, lo lắng nói: “Chẳng lẽ thật sự có ma thi Long Huyết sao?”
Nghĩ đến những truyền thuyết đáng sợ về ma thi Long Huyết trong Tàn Long Cốc, trong mắt An Lưu Yên thoáng hiện vẻ kiêng dè, loại tà vật kia quá mức bá đạo, ngay cả cao thủ đỉnh phong của bảy đại ma tông cũng khó mà đối phó, chỉ có thể miễn cưỡng bảo toàn tính mạng.
“Chưa chắc.”
Lâm Nhất khẽ nói: “Cái động này vốn đã xuất hiện rất quỷ dị, nhưng nếu thực sự có ma thi Long Huyết, vậy thì nơi đây cũng có khả năng tồn tại Long Cốt. Chỗ này quá nguy hiểm, cô nên ra ngoài trước đi, ta sẽ thử tiến vào xem có thể cứu được Tiêu Vân không, tiện thể tìm xem có Long Cốt không.”
“Ta e là không ra được rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất