Mộc Thanh Thanh nhìn Lâm Nhất, nhẹ giọng hỏi.
Lâm Nhất cảm thấy khó hiểu, tin hắn sắp rời núi hình như chẳng có mấy người biết mới phải.
Con nhóc này làm sao biết được?
“Ha ha, đừng ngạc nhiên, là phụ thân ta nói với ta đấy. Mà nói đi cũng phải nói lại, huynh định xuống núi sao không đến nói với phụ thân ta. Ông ấy già rồi, cũng là do sư tôn của huynh nói cho ông ấy biết đó.” Mộc Thanh Thanh trách móc nhìn Lâm Nhất.
Lâm Nhất cười gượng, đúng là hắn sơ suất thật.
Chỉ là chủ yếu vì chức vụ của Chưởng môn đại nhân quá cao, hắn xuống núi cũng chẳng phải việc gì to tát, không cần thiết phải đặc biệt đến gặp riêng.
Nếu thực sự diện kiến riêng, vậy thì hắn buộc phải nói rõ chuyện mình muốn đi lấy Thần Long Cốt.
Tin tức về Thần Long Cốt là do An Lưu Yên tiết lộ, mà An Lưu Yên rất có khả năng là người của ma đạo, việc này quả thật không tiện nói rõ.
“Huynh định đi bao lâu?” Mộc Thanh Thanh chớp mắt hỏi.
“Ít thì ba tháng, nhiều thì nửa năm.”
Lâm Nhất suy nghĩ hồi lâu, rồi nói ra khoảng thời gian tương đối bảo thủ.
Cụ thể thì hắn cũng không nắm chắc, nhưng trong lòng hiểu rõ chuyện này tuyệt đối không đơn giản, chắc chắn không thể kết thúc trong thời gian ngắn.
“Lâu vậy à?”
Mộc Thanh Thanh hơi nhíu mày, trầm ngâm nói: “Vậy huynh nhất định đừng bỏ lỡ đại hội Thiên Trì đấy nhé.”
“Đại hội Thiên Trì?”
Lâm Nhất nghi hoặc hỏi.
“Ừ, đại hội Thiên Trì là đại hội quy tụ tám đại tông môn siêu cấp ở Hoang Cổ Vực, là dịp để các đệ tử trẻ tuổi giao lưu lẫn nhau, đến lúc đó Thánh đồ của Kiếm Tông cũng sẽ xuất quan, chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt.”
Mộc Thanh Thanh giải thích với Lâm Nhất: “Chỉ cần không quá nửa năm, chắc là huynh sẽ không lỡ mất.”
Trong lòng Lâm Nhất bỗng hiểu ra, chuyện này có phần giống với kiểu trà hội võ đạo.
Việc Mộc Thanh Thanh đến nói việc này, chẳng lẽ có điều gì đặc biệt?
Khi Lâm Nhất hỏi ra nghi ngờ trong lòng, Mộc Thanh Thanh mỉm cười nói: “Dù sao huynh chỉ cần đừng bỏ lỡ là được, cụ thể thế nào, đến lúc đó sẽ biết.”
“Được rồi.”
Lâm Nhất mỉm cười, không hỏi thêm nữa.
“Đi đi, huynh không đến điện Công Đức nhận nhiệm vụ, phụ thân cũng không nói huynh xuống núi là vì việc gì, nhớ phải trở về an toàn đấy, huynh cũng có không ít kẻ thù đâu.” Mộc Thanh Thanh có chút lo lắng nói.
“Sẽ về.”
Sau khi cáo từ Mộc Thanh Thanh, Lâm Nhất rời khỏi Kiếm Tông, lên đường đến Thiên Đỉnh Lâu ở thành Thanh Huyền.
…
Ngay khi Lâm Nhất vừa rời khỏi Kiếm Tông, tin tức lập tức lan ra.
Tại Huyền Thiên Tông của Hoang Cổ Vực, giữa ngọn Linh sơn được sương mù bao phủ.
Nắng xuân rực rỡ, trăm hoa đua nở.
Lúc này, Tần Thương đang ngồi xếp bằng, trên người phóng ra từng luồng kim quang hình rồng, từng đợt long uy hùng hậu dày đặc tích tụ quanh thân hắn ta.
Vút!
Một ông lão mặc áo bào vàng từ đằng xa bay tới, để từng vệt tàn ảnh trong hư không, rất nhanh đã hạ xuống trước mặt Tần Thương.
Nếu Lâm Nhất có mặt ở đây, hẳn sẽ không quá xa lạ với ông lão này.
Chính là kẻ năm xưa ở thiên lộ, từng bất chấp quy tắc mà muốn giết chết Lâm Nhất - Kim Tuyệt!
Lúc này ông ta đang lơ lửng giữa không trung, sắc mặt âm trầm, nhìn Tần Thương nói: “Thiếu gia, vừa nhận được tin, Lâm Nhất đã rời khỏi Kiếm Tông.”
Ông ta là cường giả cảnh giới Sinh Tử, là trưởng lão của Huyền Thiên Tông, thân phận vốn cao hơn Tần Thương rất nhiều.
Thế nhưng ông ta còn có thân phận khác, là người làm của thế gia Thần U, cho nên khi đối mặt với Tần Thương, tuyệt đối không thể bày ra dáng vẻ trưởng lão.
Tần Thương thở ra trọc khí, trong mắt lóe lên tinh quang, trầm ngâm nói: “Tên đó vào Kiếm Tông là ở lỳ trong đó suốt nửa năm không ra, giờ cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao? Đã điều tra rõ chưa? Hắn xuống núi vì chuyện gì? Là đi một mình, hay đi cùng người khác?”
Dù là mối thù giữa thế gia Thần U và Lâm Nhất, hay ân oán cá nhân giữa Tần Thương và hắn, tất cả đều khiến Tần Thương hận Lâm Nhất thấu xương.
Gần một năm trước, sau trận bại dưới tay Lâm Nhất ở đảo Thương Huyền, tính cách của Tần Thương đã mềm mỏng đi không ít.
Trước kia, hắn ta vô địch trong cùng thế hệ, trong Hoang Cổ Vực có thể nói là xuất chúng, với thân thể sở hữu Thần Long Cốt Hoàng Kim, hắn ta vốn chẳng hề xem các thiên kiêu của Hoang Cổ Vực ra gì.
Thế nhưng sau trận chiến ngày đó, hắn ta không chỉ thảm bại, mà còn đánh mất Thần Long Bảo Cốt.
Biến thành phế vật, may mà sư tôn không từ bỏ hắn ta, cũng có thể coi là trong họa có phúc.
Giờ đây, hắn ta có thể nói là phá kén trọng sinh, thực lực tiến thêm một bước, còn khủng bố hơn cả trước kia.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất