“Vậy kiếm đạo mức độ nào mới có thể đạt được?” Lâm Nhất hỏi.
“Kiếm ý cấp năm, cũng chính là Thiên Khung!”
Dao Quang nhìn Lâm Nhất, dĩ nhiên ông ấy có thể nhận ra, kiếm ý của Lâm Nhất hiện tại đã đạt đến cảnh giới bán bộ cấp năm.
Kiếm ý cấp năm được đặt tên là Thiên Khung?
Lâm Nhất thầm nhủ trong lòng, nhưng vẫn không sao hiểu được ý nghĩa thực sự.
Biết được cái tên rất quan trọng, nhưng sao để hiểu hai chữ ấy, mới chính là then chốt.
Giống như chìa khóa của Thần Tiêu Kiếm Ý nằm ở tám chữ thần ở tận trời, kiếm ta hóa thiên. Thiên Khung Kiếm Ý, chắc chắn cũng có ảo diệu của nó, là chiếc chìa khóa để kiếm khách mở ra cánh cửa này.
“Chưa nói đến Kiếm Ý cấp năm, ta nhìn thấy trong chiêu kiếm pháp này của con có nỗi nhớ.” Dao Quang nghiêm túc nhìn Lâm Nhất nói.
“Nỗi nhớ…”
Lâm Nhất có chút mơ hồ.
“Đó là hành vi vô thức, ngay cả bản thân con cũng không thể kiểm soát được, con đã hòa người mà mình nhung nhớ vào trong kiếm pháp, cho nên mới vô tình cắm vào, đột phá đến cảnh giới Thần Tú mà trước đây con vốn không thể đạt đến.”
Dao Quang nhẹ giọng giải thích.
Hàm Nguyệt…
Trong lòng Lâm Nhất khẽ chấn động, chợt hiểu ra.
Từ trời cao ta ngắm nhân gian, người và trăng sáng đều là tuyệt sắc, không phải Tô Hàm Nguyệt thì còn là ai.
“Đây là chuyện tốt, con cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ nói cho con nghe về Kiếm Ý cấp năm.” Dao Quang nhìn Lâm Nhất, trầm ngâm nói: “Thiên Khung Kiếm Ý, kế thừa Thần Tiêu, trong đó ảo diệu là mười chữ, ta là trời, kiếm là khung, người kiếm hợp nhất!”
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng, trong khoảnh khắc, hắn cảm giác như đã nắm bắt được điều gì đó.
“Ta là người, người chính là trời, kiếm là khung, khung cũng là trời, người kiếm hợp nhất, trời hợp với trời, mới có thể vượt lên trên trời… Hai chữ Thiên Khung thực ra không thể tách rời. Kiếm Ý cấp năm, kế thừa câu cuối cùng trong Thần Tiêu Kiếm Ý, kiếm ta hóa thiên. Nhưng ta là trời và kiếm ta hóa trời vẫn khác nhau… Nếu kiếm bay quá cao, con người sẽ không thể điều khiển, cuối cùng vẫn phải là người kiếm hợp nhất, dùng người để điều khiển kiếm...”
Dao Quang Kiếm Thánh nhẹ nhàng giải thích, nói thật dài.
Lâm Nhất chợt hiểu ra, trầm ngâm hồi lâu rồi ngẩng đầu nói: “Đệ tử đã hiểu.”
Dao Quang khẽ lắc đầu, không khẳng định cũng không phủ nhận.
Ông ấy không cho rằng Lâm Nhất đã thật sự hiểu, khi hắn thực sự hiểu được, tuyệt đối sẽ không phải là trạng thái bây giờ.
“Con sắp xuống núi sao?”
Dao Quang đột nhiên hỏi.
Lâm Nhất ngạc nhiên nói: “Sao sư tôn nhìn ra được?”
“Thánh Giả nắm giữ quy tắc thánh đạo, có thể cảm nhận được biến hóa của trời đất, ta không biết trong lòng con đang nghĩ gì, nhưng ta nhìn ra được, cảm xúc của con có tia u ám, nói cho ta biết xem nào.” Dao Quang nói.
Lâm Nhất suy nghĩ hồi lâu, rồi không giấu giếm chuyện về Thần Long Cốt.
“Chẳng trách.”
Dao Quang gật đầu.
Nếu là chuyện khác, có lẽ Lâm Nhất đã chủ động nói ra, nhưng Thần Long Cốt thì đúng là chuyện hệ trọng.
Những bảo vật khác, hắn còn có thể nghĩ cách xoay sở, thậm chí những thứ quý giá hơn cả Thần Long Cốt, hắn cũng có thể dễ dàng lấy ra.
Chỉ riêng Thần Long Cốt, quả thật có chút rắc rối.
Dĩ nhiên, nếu nhất định phải lấy được Thần Long Cốt, hắn cũng không phải là không có cách.
Dù sao sư tôn hắn cũng là một trong ba đại Kiếm Thánh, có những mối quan hệ mà người thường không thể tưởng tượng nổi, thấy sư tôn trầm ngâm, Lâm Nhất vội nói: “Sư tôn, chuyện này đệ tử muốn tự mình giải quyết.”
Dao Quang nhìn Lâm Nhất, không nói gì thêm: “Còn bao lâu nữa thì con sẽ xuống núi.”
“Khoảng một tháng nữa.”
“Vậy trong một tháng này, hãy tu hành ở chỗ này đi.”
Lâm Nhất sững người hồi lâu, không kịp phản ứng.
Nếu hắn nhớ không lầm, thì sư tôn chỉ còn năm năm thọ nguyên, giờ dành ra một tháng cho hắn, điều này khiến Lâm Nhất không biết nên trả lời thế nào.
“Không cần lo cho vi sư, một tháng này con cứ yên tâm tu hành tại núi thánh, bộ Tiêu Dao Cửu Kiếm của con cũng nên luyện cho tốt rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất