"Bản thể thực sự của ngươi ở đâu?"
Lâm Nhất lên tiếng hỏi, hắn vẫn luôn tò mò về chuyện này.
Tiểu Băng Phượng mang trong mình đầy tội nghiệt và được mệnh danh là Đồ Thiên Đại Đế nếu mọi điều nàng ta nói là sự thật.
"Không biết".
Tiểu Băng Phượng nhíu mày nói: "Theo lý mà nói, bổn Đế hẳn là đã chết trong trận thần chiến hủy diệt thời kỳ Thịnh thế hoàng kim năm xưa rồi, nhưng ta cảm thấy bản thể vẫn còn ở đó, bổn Đế chưa chết... Có lẽ chỉ khi gặp được Tử Diên thì bí ẩn này mới được giải đáp".
Lâm Nhất thì thầm: "Tử Diên tiền bối thật sự chưa chết sao?"
"Không thể nào!"
Tiểu Băng Phượng lắc đầu nói: "Người đó nắm giữ Đạo Luân Hồi. Chí tôn đại đạo này suốt thời thượng cổ chỉ người đó có được. Năm xưa khi ở Huyền Hoàng Giới ngươi thấy chỉ là một phân thân của ông ta mà thôi, còn bản tôn thực sự ở đâu thì chẳng ai biết!"
Thấy Tiểu Băng Phượng khẳng định chắc nịch như vậy, Lâm Nhất cũng không tranh luận thêm mà chỉ nhìn về phía trước.
Trong hư không, một cái kén rồng màu đỏ máu cực lớn đang lơ lửng.
Đó là Tiểu Tặc Miêu!
Sau khi ra khỏi mộ kiếm Hoang Sơn, nó đã thu
được rất nhiều lợi ích, khi thoát khỏi kén,
nó đã đạt đến cảnh giới Long Mạch.
Đến lúc đó, huyết mạch thần long của nó sẽ được thức tỉnh mạnh hơn nữa, kết hợp với Thái Cổ Long Viên Quyết mà nó đã tu luyện, Lâm Nhất rất trông đợi xem nó sẽ mạnh mẽ đến mức nào.
Thu lại tầm nhìn, Lâm Nhất nhìn về phía thần thụ Ngô Đồng nói: "Sau khi gặp sư tôn, ta sẽ nghĩ cách
lấy cho ngươi thánh dịch Chân Long, nhưng một vạn cân thì quá nhiều. Ta cần thời gian".
"Hehe, cứ từ từ. Ta không vội. Chỉ cần ngươi đồng ý là được!"
Tiểu Băng Phượng mỉm cười đáp.
Tên khốn này vẫn quan
tâm đến nàng ta. Tiểu Băng Phượng đã tăng từ một ngàn cân lên mười vạn cân, vậy mà Lâm Nhất cũng đã ngầm đồng ý.
Tiểu Băng Phượng nhìn Lâm Nhất mấy lần, càng nhìn càng thấy thỏa mãn, cười nói: "Ta cảm thấy lời tiểu cô nương kia nói rất đúng, ngươi quả nhiên rất tuấn tú!"
"He he".
Lâm Nhất mỉm cười nhưng không nói gì.
"Ta trước tiên phải luyện hóa Long
Huyết Huyền Tinh, cũng là
thời điểm thúc đẩy Thương Long Thánh Thiên Quyết thêm một tầng cao mới. Nếu không, cứ liên tục bị kẻ khác đánh ra như vậy cũng rất khó chịu".
Lâm Nhất nói xong liền rời khỏi bí cảnh Tử Diên.
Hắn đi vào phòng tu luyện, ngồi xếp bằng, viên Long Huyết Huyền Tinh lơ lửng trước mặt. Hắn chắp tay, nắm chặt món bảo vật trong lòng
bàn tay.
Bùm!
Thương Long Thánh Thiên Quyết bắt đầu luân chuyển, thần văn Huyết Diễm ở lồng ngực hắn lập tức bùng cháy.
Một khắc tiếp theo, năm ngàn đạo long văn tím vàng đều bùng cháy, di chuyển khắp bề mặt cơ thể và điên cuồng lao về phía Long Huyết Huyền Tinh.
Xèo xèo!
Sức nóng rực cháy không ngừng truyền ra từ Long Huyết Huyền Tinh, Lâm Nhất có thể cảm nhận rõ ràng quá trình long văn tím vàng nuốt lấy huyền tinh nhanh đến mức điên rồ.
Soạt!
Không bao lâu sau, bề mặt cơ thể Lâm Nhất bỗng bốc cháy, luồng sức mạnh từ Long Huyết Huyền Tinh lập tức bùng nổ.
Ngọn lửa ấy từ trong ra ngoài phun trào ra như núi lửa, vô cùng dữ dội.
"Trời ạ!”
Lâm Nhất bị luồng sức mạnh đáng sợ ấy làm cho giật mình, có phần khiếp sợ.
Cảm giác như vừa kích nổ một ngọn núi lửa đã tích tụ hàng trăm năm, khiến người ta khó lòng chống đỡ. Khi long uy trong đó bộc phát, quá trình luyện hóa cũng không còn dễ chịu nữa.
May mà Thương Long Thánh Thiên Quyết của Lâm Nhất vốn đã là công pháp phẩm cấp rất cao.
Có thể trấn áp được long uy bậc này, nếu không, cưỡng ép luyện hóa sẽ phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng.
Mười ngày sau.
Grào!
Trong cơ thể Lâm Nhất vang lên một tiếng long ngâm kinh thiên động địa, Thương Long Thánh Thiên Quyết của hắn chính thức đột phá đến tầng thứ mười một, chỉ còn cách tầng viên mãn cuối cùng một bước nữa.
Số lượng long văn tím vàng trên người hắn đã đạt đến tám nghìn đạo – một con số chưa từng có.
Điều quan trọng nhất là, sau khi hấp thụ Long Huyết Huyền Tinh, mỗi đạo long văn đều mang theo đặc tính riêng của loại huyền tinh này.
Vút!
Lâm Nhất mở mắt ra, vừa động niệm, hàng chục đạo long văn tím vàng liền theo cánh tay hắn lan ra. Sau khi rời cơ thể, chúng nhanh chóng dung hợp lại, tạo thành một thanh tiểu kiếm mảnh dài và sắc bén.
Thân kiếm sắc đến mức bất ngờ, tựa như một loại thánh binh thực sự, thậm chí mơ hồ có thể thấy được sóng dao động của thánh văn.
"Long Huyết Huyền Tinh… dường như đã thay đổi bản chất của long văn tím vàng...”
Lâm Nhất trầm ngâm lẩm bẩm, nhìn thanh kiếm mảnh ngưng tụ bởi long văn trong tay, cảm thấy nó đã gần như trở thành một dạng kim loại thực thể.
Với tình hình này, người khác muốn chém đứt long văn tím vàng cũng chẳng khác gì muốn chém gãy một thanh thánh binh. Việc này gần như là bất khả thi.
Tang tang tang!
Đúng lúc này, ngoài Phi Vân Phong vang lên những tiếng chuông lanh lảnh. Một con thanh điêu bay lượn bên ngoài – đó là loại chim đưa tin do tông môn nuôi dưỡng.
Ai gửi thư cho ta vậy?
Lâm Nhất lập tức nghĩ đến Tô Hàm Nguyệt, nhưng đối phương đang ở tận đế quốc Thần Long, đường sá xa xôi, nếu muốn gửi thư bằng cách này thì thật sự quá bất tiện.
Hơn nữa, Lâm Nhất biết rõ tính cách của Tô Hàm Nguyệt, nếu thật sự có chuyện có lẽ nàng đã trực tiếp tới gặp hắn.
Hắn phẩy tay giải trừ kết giới bên ngoài Phi Vân Phong, để con thanh điêu bay vào.
Dưới bụng thanh điêu buộc một mảnh giấy, Lâm Nhất mở ra xem, khẽ đọc: "Thần Long có tin!”
Soạt!
Ngay khoảnh khắc đó, mảnh giấy lập tức cháy rụi.
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ kinh ngạc – mảnh giấy không ghi tên người gửi, không có thời gian, không có địa điểm.
Nhưng chỉ cần bốn chữ "Thần Long có tin", vậy là đủ – mọi thứ đều đã rõ ràng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất