“Đệ tử Cảnh Giới Long Mạch thường đã lớn tuổi, ở mãi trong tông môn cũng không còn nhiều ý nghĩa, nên đa phần đều rời núi rèn luyện. Họ vốn dĩ cũng là trụ cột của Kiếm Tông, quyền hạn không kém trưởng lão, rất nhiều sự vụ trong tông môn đều do họ đảm nhiệm.”
Phong Loan giải thích.
Lâm Nhất nghĩ ngợi hồi lâu, thấy cũng có lý, chẳng hạn như đại sư huynh Phong Loan đây, không ít lúc đã thay mặt Phong Chủ xử lý mọi chuyện.
“Trước kia thì, Thần Tiêu Phong luôn đội sổ, sư tôn cũng không chịu nhiều áp lực, vì phong này đã suy bại quá lâu rồi.”
Nói đến đây, Phong Loan tự bật cười rồi tiếp tục nói: “Nhưng lần này, sư tôn thực sự hy vọng đệ có thể xông lên hạng mười, nếu không e rằng sư tôn sẽ chịu áp lực không nhỏ đâu.”
“Sao lại nói vậy?”
Lâm Nhất nhẹ giọng hỏi.
“Tiểu tử đệ còn giả ngây à, việc chưởng môn ban cho đệ thân phận đệ tử Thiên tự đã khiến khắp nơi xôn xao, còn tặng cả Kim Ô Thần Thiết cho đệ nữa đấy.”
Phong Loan nhìn Lâm Nhất, cười nói: “Đừng nói là mấy kẻ hạng mười Bảng Địa ganh tỵ, ngay cả sư huynh ta đây cũng ghen đến đỏ mắt, thực ra sư tôn không để tâm những thứ đó. Nhưng đệ thì không thể không tranh, nếu đến cả hạng mười cũng không vào nổi, toàn bộ Kiếm Tông đều sẽ cười vào mặt đệ, đến lúc đó đệ tính sao?”
Lâm Nhất hơi bất đắc dĩ, cười nói: “Kim Ô Thần Thiết đúng là thứ nóng tay thật.”
“Sao, hối hận rồi à?” Phong Loan bật cười nói.
“Ta chỉ sợ bọn họ sẽ hối hận thôi.”
Lâm Nhất khẽ cười, bình thản như mây gió.
“Quy tắc năm phong thi đấu mỗi năm đều khác, năm nay cụ thể thế nào vẫn chưa rõ, chỉ biết địa điểm sẽ tổ chức tại đài Quan Tiên.” Phong Loan trầm giọng nói.
“Là đài Quan Tiên nơi Ngự Thanh Phong lưu lại kiếm quang sao?”
Trong lòng Lâm Nhất khẽ lay động, trong Tứ đại bảo địa của Kiếm Tông, hắn hứng thú với đài Quan Tiên nhất.
“Ừ, lần này tông môn sẽ tạm thời giải trừ vài cấm chế, để mọi người có thể bước lên đài Quan Tiên tham dự thi đấu, cũng nhờ vậy, có thể tận mắt nhìn thấy kiếm quang Ngự Thanh Phong năm xưa. Cơ hội này, cực kỳ hiếm có.”
Phong Loan khẽ gật đầu, nhẹ giọng giải thích.
“Kiếm quang đó rốt cuộc tồn tại thế nào?”
“Ha ha, đến lúc đó tự khắc đệ sẽ biết, giờ ta có nói cũng chẳng rõ ràng được.”
Câu nói úp mở của Phong Loan khơi dậy thành công sự hứng thú trong lòng Lâm Nhất.
Đợi đối phương rời đi, ánh mắt Lâm Nhất khẽ lóe sáng, nhẹ giọng tự nói: “Còn một tháng rưỡi nữa, ta cũng nên ra ngoài chút rồi.”
Bây giờ tu vi đã ổn định, chỉ còn kiếm pháp vẫn chưa tiến thêm, tiếp tục ở đây thì cũng chẳng giúp gì mấy cho việc nâng cao thực lực.
Tu luyện kiếm pháp cần ngộ ra giữa thực chiến lẫn sát phạt. Mà Kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế kia cũng cần thêm tài nguyên để đột phá.
Hiện giờ Lâm Nhất nghèo rớt mồng tơi, chỉ còn cách ra tay chém giết yêu thú để kiếm yêu đan mà thôi.
Cũng may Kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế chỉ còn cách đột phá nửa bước, tài nguyên cần thiết cũng không quá lớn, một tháng lịch luyện, hẳn là đủ rồi.
…
Ngoài nội môn Kiếm Tông có dãy núi hùng vĩ liên miên kéo dài, tên là Dãy Núi Khô Tịch.
Dãy núi này nổi danh khắp Hoang Cổ, không chỉ đệ tử Kiếm Tông, mà nhiều môn hạ của các tông môn siêu cấp khác cũng thường xuyên xuất hiện tại đây để lịch luyện.
yêu thú tung hoành trong Dãy Núi Khô Tịch, núi non trập trùng, kéo dài bất tận, thậm chí còn vượt ra ngoài cả phạm vi Hoang Cổ Vực.
Thường ngày nơi đây luôn có đông đảo đệ tử các tông môn đến lịch luyện, chém giết yêu thú, tu luyện võ kỹ, tích lũy sát khí, hoặc tìm kiếm di tích cổ xưa cùng thiên tài địa bảo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất